Dương Phàm còn không tự chủ được, hắn phủi ống tay áo, dùng những lời lẽ chính nghĩa mà nói:
- Yến Tử từng nói: “Nam kết bắc chỉ”, nếu quả thật như lời ngài nói, theo suy nghĩ nông cạn của ta, Phò mã hiện giờ của Thái Bình Công chúa, cần phải xem lại mình một chút, là y không chịu đựng nổi nữa, khó có thể xứng đôi với giai nhân! Ha ha, chuyện riêng của vợ chồng người ta, người ngoài không thể nào biết được, cho nên ngài không nên tuỳ tiện bình phẩm thì tốt hơn!
Về phần tại hạ, thì tại hạ phải nói tiếp, tại hạ đã từng đánh cầu cùng Thái Bình Công chúa, được Công chúa khen ngợi, rồi thành tri kỉ, không gì hơn. Còn về phần tình cảm, thì cũng chẳng có gì. Dương Phàm thân là một nam nhi, việc này mà truyền ra ngoài, nhất là cái khoản tình yêu, bản thân thì không sao, nhưng thanh danh của Công chúa sẽ bị huỷ hoại, thì là lỗi của Dương Phàm này, cho nên Dương Phàm phải nói cho rõ!
Bác sĩ tửu ôm hai bình rượu đứng trong góc tường, dựng tai lên nghe, tròng mắt thì cứ đảo tròn, nghĩ: “ Không hổ danh là người mà Thái Bình Công chúa chọn, đối diện với nhiều người của Võ gia như vậy, mà còn dám nói như thế, sự cam đảm này thật đáng để khâm phục! Theo như lời hắn nói, có khi nào Võ Phò mã bị bệnh gì không tiện nói ra, thậm chí không thể sinh sản?
Ai nha, vậy thì không thể trách Công chúa được rồi, đường đường là Công chúa, làm sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008259/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.