Trong Thẩm Phán viện, Lai Tuấn Thần âm trầm ngồi ở đó. Vệ Toại Trung đứng trang nghiêm một bên, thỉnh thoảng liếc trộm y một cái, sợ hãi không dám nói một câu. Qua hồi lâu, Lai Tuấn Thần mới thở dài, mở miệng nói:
- Ngươi đi làm việc đi thôi!
Vệ Toại Trung như trút được gánh nặng, vội vàng đáp:
- Ty chức tuân mệnh!
Mới vừa đi ra hai bước, gã chợt đứng lại, do dự nói:
- Trung Thừa, này chuyện kia…
Lai Tuấn Thần nói:
- Tiết Hoài Nghĩa là một người lỗ mãng, đã quen thói hống hách, đối với mọi người đều như vậy, ngay cả đương kim Tể tướng Lý Chiêu Đức cũng đã từng bị hắn đánh. Hắn tới cửa bắt nạt lại thất bại quay về, chúng ta coi như không mất mặt. Nhưng Lương Vương ra mặt, ngược lại có chút ngoài dự tính của ta. Thật sự không hiểu Dương Phàm này rốt cuộc là làm cái quái gì, mà có thể khiến hai người kia ra mặt vì hắn!
Vệ Toại Trung lúng ta lúng túng mà không nói nên lời. Lai Tuấn Thần cắn chặt răng cười một tiếng, lại nói:
- Vượt quá dự liệu của bản quan a, cục xương này quả thật khó gặm! Tuy nhiên… cứ như vậy gặm tiếp mới càng thích thú!
Sắc mặt của Vệ Toại Trung hơi thay đổi , liền vội vàng hỏi:
- Trung Thừa có chủ ý?
Lai Tuấn Thần trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Có chủ ý cái rắm ấy! Chẳng lẽ ta có thể liều lĩnh đi đánh vào mặt Tiết Hoài Nghĩa và Võ Tam Tư?
- Ách…
Lai Tuấn Thần thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008209/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.