Giữa đêm trời bắt đầu ngừng mưa, nhưng sáng sớm hôm sau lại tiếp tục rơi xuống.
Lai Tuấn Thần hôm nay không cưỡi ngựa mà chuyển sang đi kiệu, từ sáng sớm đã bắt đầu đi đến Thẩm phán viện rồi.
Vệ Toại Trung biết sáng hôm nay thế nào cũng có chuyện nên sáng sớm cung liền chạy đến. Không phải y đến sớm để nhặt xác Dương Phàm mà đến làm động tác giả tay chân cho Dương Phàm, sợ lộ ra tội sát nhân.
Mặc dù Lai Tuấn Thần đang ở Ngự Sử đài một tay che trời, nhưng Ngự Sử đài này cũng không phải vững bền như sắt thép, vẫn có người mạnh dám đấu vớiLai Tuấn Thần . Chính vì vậy, những chuyện xấu xa thế này phải làm một cách bí mật, không để người khác bắt được nhược điểm là tốt nhất.
Cửa chính của Thẩm phán viện đã mở, Vệ Toại Trung đang che dù đi một cách chậm rãi vào cửa chính. Trong lúc vô tình nghiêng đầu, bỗng nhiên gã thấy xa xa có một chiếc kiệu đi tới, phía trước và phía sau xe ngựa có theo vài tên thị vệ đeo đao. Vệ Toại Trung vội vàng dừng chân, chờ xe ngựa kia đến trước cửa. Phu xe ngựa đặt bàn đạp xuống, thị vệ bên cạnh mới tháo chiếc ô ở trên yên ngựa còn chưa mở ra, thì Vệ Toại Trung liền bước đến.
Tất cả thị vệ quý phủ của Lai Tuấn Thần đều nhận ra y được nên không có ai cản lại. Lai Tuấn Thần vén màn kiệu lên chui từ trong xe ngựa ra, Vệ Toại Trung liền nhón chân lên một tay đỡ cánh tay một tay che ô cho Lai Tuấn Thần, ân cần nói: - Trung thừa, có chuyện gì mà đến sớm vậy ạ?
- Ồ, Toại Trung à!
Lai Tuấn Thần thấy y thì mỉm cười gật đầu, bước đi. Vệ Toại Trung nhắm mắt theo sát sau mông gã, để mặc mưa làm ướt áo y, y cũng dùng ô che chắn cho Lai Tuấn Thần.
Lai Tuấn Thần đang bước vào một bên hỏi y: - Sáng nay...., không có chuyện gì xảy ra hả?
Vệ Toại Trung bước theo những bước nhỏ cười nói: - Ty chức cũng chỉ đến trước một bước so với Trung thừa, còn chưa bước qua cửa nha môn liền khẩn trương đến đón ngài.
Lai Tuấn Thần "Ừ" một tiếng nói: - Đêm qua một trận mưa lớn không khỏi ảnh hưởng đến công việc phòng vệ tuần sát của chế ngục. Hôm nay đến sớm muốn kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn không?
Theo quy định, quan cai ngục mỗi ngày đều kiểm tra danh sách các phạm nhân, để bảo đảm phạm nhân không có chuyện gì, chuyện này theo yêu cầu là được tiến hành vào sáng sớm. Thực tế khi nào kiểm tra đều theo ý thích chủ quan cá nhân, có khi thậm chí trong vài ngày liên tiếp chuyện kiểm tra tù nhân không ai để ý đến cả.
Hôm nay Lai Tuấn Thần cố ý đưa ra yêu cầu này, Vệ Toại Trung liền biết gã có ý đồ gì trong lòng, không khỏi cười đắc ý. Vệ Toại Trung theo lệnh của Lai Tuấn Thần phải đến xem xét từng phòng nên mau đi đến các phòng giam bắt đầu kiểm tra tù nhân. Lúc này mưa đã tạnh, tuy mặt trời chưa lên nhưng sắc trời đã sáng.
Vệ Toại Trung cũng làm như thật, y cũng đi đến các phòng giam giam giữ những phạm nhân quan trọng, xem xét cho có lệ rồi liền rời nhà giam, đi đến mái hiên phía Tây nhà tù tạm thời, xem xét từng phòng một.
Vẻ mặt Trương Lập Lôi vẫn không lộ ra điều gì bất thường cả, mặt đờ đẫn mở từng ổ khóa phòng giam. Hắn từng là một võ tướng nơi sa trường, giờ đây công việc chính hàng ngày nhàm chán của hắn là mở khóa và đóng khóa lại.
Nhà giam nơi giam giữ Chu Bân cũng mở ra, hai tên chấp dịch mang đao xoay người bước vào. Vệ Toại Trung liền đứng nơi cửa, đôi mắt hắn hướng thẳng vào cửa nhà lao của Dương Phàm. Y hơi giật mình, suy nghĩ lát nữa khi nghe tin Dương Phàm chết thì nên lộ ra bộ mặt như thế nào mới có thể tự nhiên nhất.
- Không xong, Vệ Ngự Sử, có phạm nhân đã chết!
Một chấp dịch hoảng hồn khẩn trương chạy ra, gã chạy đến cửa quên cúi đầu xuống nên lập tức bị va mạnh vào khung cửa, đầu u lên một cục.
Vệ Toại Trung ngẩn cả người, lúc này trên mặt y không cần giả vờ cũng tuyệt đối kinh ngạc một cách tự nhiên. Gần như là theo bản năng, y đã định quay đầu nhìn về hướng nhà lao giam Dương Phàm, nhưng tâm tư chỉ vừa xoay chuyển, lập tức giữ nguyên cổ, lặp lại một câu nói: - Phạm nhân.. . .. đã chết? .
Tên chấp dịch kia nhe răng xoa đầu, vội vàng há miệng nói: - Dạ vâng! Phạm nhân đã chết!
Lúc này chấp dịch khác cũng từ trong đi ra ngoài, Vệ Toại Trung liền lên tiếng hỏi: - Người bị giam trong phòng này là ai?
Chấp dịch vừa bước ra đáp: - Người trong phòng giam này chính là Dẫn Giá Đô Úy Chu Bân!
Vệ Toại Trung liền đẩy hai người bọn họ ra chui người bước vào phòng giam. Y mở hẳn cửa ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào có thể thấy rõ ràng diện mạo người bên trong. Vệ Toại Trung đi vào chỉ thấy một người bị trói trên cột, đầu hơi rũ cụp xuống trên người còn mặc bộ nhung phục.
Vệ Toại Trung nâng cằm để ngửa mặt người nọ lên, vừa nhìn thấy bộ dạng của người này, y không khỏi lạnh người. Người chết chính là Chu Bân, dùmắt, mũi, miệng, lỗ tai đều bị xuất huyết, khuôn mặt có chút méo mó, trông rất dữ tợn giống như ác quỷ vậy, nhưng Vệ Toại Trung cũng không thể nào lầm được.
Chu Bân đã chết rất lâu rồi, cơ thể đã cứng, khi Vệ Toại Trung chạm vào da thịt của ông ta, cảm nhận được nó đã rất lạnh rồi. Vệ Toại Trung giận sôi người rút tay về nhanh chóng xoay ngươi bước ra khỏi nhà tù, sắc mặt vô cùng khó coi nói: - Vào phòng giam tiếp theo...không, .. lập tức bẩm báo cho Trung Thừa!
Bên này chết người, y còn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra mà điều tra tiếp sao? Vốn định gọi Ngỗ Tác đến nhưng Vệ Toại Trung lại không biết ý của Lai Tuấn Thần thế nào nên không thể hạ lệnh được, tạm thời cho người báo lại cho Lai Tuấn Thần biết. Chỉ một lát sau, Lai Tuấn Thần, người đang hy vọng chờ tin Dương Phàm chết vội vàng chạy đến chạy thẳng vào phòng giam. Trong nháy mắt gã lại đi ra, bình tình nhìn Vệ Toại Trung nói: - Tiếp tục kiểm tra các phòng giam khác.
- Vâng!
Vệ Toại Trung liền đáp, quay qua nhìn Trương Lập Lôi ra lệnh: - Mở cửa lao ra!
Mặc dù trong lao có phạm nhân chết nhưng sắc mặt của Trương Lập Lôi không có gì thay đổi, mặt hắn cứ đờ ra không cảm xúc. Hắn bước đến mở của phòng giam Dương Phàm, Vệ Toại Trung đẩy hai chấp dịch qua một bên chui vào trước.
Cửa phòng vừa mở ra ánh sáng chiếu xuyên vào, Dương Phàm phải nheo mắt lại, cũng may hôm nay trời nhiều mây không sáng lắm. Một lát sau, mắt hắn đã quen dần với ánh sáng, Dương Phàm thấy một người đàn ông nhìn trừng trừng vào mặt hắn, với vẻ thay đổi bất thường. Bên ngoài lại có một tiếng hét thật lớn, chỉ cách bên này một cánh cửa nên hắn nghe rõ ràng bên kia đang nói gì.
Trong ngục tù, có người chết là chuyện bình thường không có gì to tát cả, dù chết là bị bệnh hay bị cung hình, phạm nhân đột tử là chuyện thường xảy ra Dương Phàm không thấy chuyện này có gì lạ cả. Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Vệ Toại Trung, hắn cảm nhận được mối nguy hiểm đang chực chờ mình, vẻ mặt ấy, ánh mắt ấy nhìn hắn như có điều gì đó không thích hợp.
Vệ Toại Trung chỉ vào nhìn hắn một lát lại quay người nhanh chóng bước ra ngoài, đẩy mạnh cửa phòng giam lại nói: - Phạm nhân không có chuyện gì cả, mau khóa cửa lại, kiểm tra phòng tiếp theo!
Vệ Toại Trung đang cố gắng bình tĩnh kiểm tra các phòng giam tiếp theo, khi quay trở lại đã thấy tử thi của Chu Bân được khiêng đi rồi, có hai chấp dịch đang rửa sạch nhà tù, rải vôi xuống khắp nơi. Vệ Toại Trung nhìn khắp nơi trong ngoài một lúc vội vã chạy đến phòng của Lai Tuấn Thần, y chạy rất nhanh suýt chút nữa đã va vào hai Ngỗ Tác.
Vệ Toại Trung chạy nhanh vào phòng nói vội vã: - Trung thừa, tại sao lại như vậy được?
Lai Tuấn Thần nhìn y với đội mắt lạnh lùng thâm độc, tựa như ánh mắt của rắn độc nấp trong bụi cỏ đang rình mồi. Vệ Toại Trung cảm giác sợ hãi vô cùng, không dám hỏi gì thêm.
Lai Tuấn Thần thản nhiên nói: - Do thời tiết nóng bức rồi lại có mưa to, thời tiết thay đổi bất thường trong nhà tù lại không thoáng gió, lại dơ bẩn nên Chu Bân bị dịch bệnh mà chết. Nên các phòng giam trong nhà tù phải được quét rửa sạch sẽ để dịch bệnh không lây lan.
Vệ Toại Trung ngẩn ngơ một lúc sau mới phản ứng, vội vàng đáp: - Vâng, ty chức hiểu ạ!
Khóe miệng Lai Tuấn Thần lại nhếch lên một nụ cười thản nhiên, khinh miệt, tay đưa lên vuốt râu nói nhỏ: - Chu Bân bị bệnh dịch mà chết, Dương Phàm ở cạnh phòng hắn nên cũng có thể nhiễm bệnh mà bỏ mạng, ngươi thấy đây là......., Ha ha, thật sự là kít mít không chút kẽ hở!
Vệ Toại Trung cũng cười nịnh: - Trung thừa thật cao kiến chỉ cần nhích một chút đã lập tức giải quyết xong hai chuyện trọng đại rồi!
- Chách!
Một cái tát thật mạnh được cho vào má của Vệ Toại Trung, y ngơ ngác đưa hai tay bụm mặt nhìn Lai Tuấn Thần sững sờ. Lai Tuấn Thần sắc mặt âm trầm lớn tiếng lăng mạ: - Đồ vô dụng! Ngươi rốt cuộc đã sắp đặt mọi chuyện như thế nào mà thuốc lại bỏ vào thức ăn của Chu Bân?
Vệ Toại Trung ngập ngừng nói: - Trung thừa, ty chức vốn an bài thật tốt mà, thật sự không biết vì sao cả..., ty chức sẽ cho gọi bọn chúng đến để hỏi chuyện cho rõ ràng!
Lai Tuấn Thần hừ lạnh một tiếng nói: - Chu Bân sớm không chết, muộn không chết mà ba ngày mới chết, nếu nói hắn uống thuốc độc thì thật sự không phù hợp nên bất đắc dĩ ta đành phải biến hắn thành bị bệnh dịch thôi. Hai tên Ngỗ Tác kia ta đã bố trí rồi, không có gì trở ngại cả. Tuy nhiên, ngươi phải kiểm tra những tên kia, không được làm hỏng việc nữa!
Vệ Toại Trung luôn miệng nói: - Dạ dạ dạ! Lần này ty chức nhất định lo mọi chuyện chu toàn, ty chức sẽ mau kiểm tra tìm hiểu chuyện này!
Lai Tuấn Thần lạnh lùng quát: - Cút!
*******
- Hắn muốn giết ta!
Trong nháy mắt lao cửa đóng lại, ý nghĩ này giống như tia chớp xẹt nhanh qua trong đầu Dương Phàm.
Cuộc sống những năm gần đây của hắn rất an nhàn, yên tĩnh nhưng sự cảnh giác được rèn dũa nhiều năm qua của Dương Phàm cũng chưa hề biến mất. Khi hắn nghe tiếng nói chuyện bên ngoài cùng ánh mắt...kinh ngạc của Vệ Toại Trung có mang chút nghi ngờ, hắn mau chóng cảm nhận được suy nghĩ của Vệ Toại Trung.
Vừa nghĩ đến, cảm giác kinh sợ nhất thời làm cho Dương Phàm toát mồ hôi lạnh. Hắn đang bị nhốt trong nhà giam, bọn chúng muốn âm thầm hại chết hắn, đúng là quá dễ dàng. Đường đường là Đại tướng Hắc Xỉ Thường Chi biên quan cũng có thể " Tự sát" một cách bí ẩn trong ngục tù, Dương Phàm hắn chết rồi thì có gì đặc biệt đâu?
- Ta phải làm sao bây giờ?
Dương Phàm dùng sức giẫy dụa thân mình, vốn cơ thể hắn bị buộc chặt bằng gân trâu không thể nào thoát được, lại dùng xích khóa chặt hắn vào cột, chỉ sợ tay chân hắn bị đứt lìa cũng không thể nào thoát được. Hiện giờ Dương Phàm giống như con khỉ bị chôn vùi dưới núi Ngũ Hành, dù nó có bản lĩnh thông thiên như vậy cũng không có cách nào thoát khỏi bùa chú.
- Trời ơi...! Dương Phàm ta sông sâu biển lớn đều vượt qua được, chẳng lẽ hôm nay ta phải chết bỏ xác ở nơi chết tiệt này sao?
Dương Phàm lại cố giẫy giụa, biết mình không có khả năng thoát được, không khỏi ngẩng đầu lên, dùng sức đụng gáy vào trụ cột, lập tức tim lạnh băng.
Cả đêm trời mưa to, Tiểu Man lo lắng sợ nước sẽ ngập vào khu vực kho. Trận mưa này có lẽ lớn nhất trong năm nay, nàng cũng ít khi chú ý đến chuyện này. Sáng sớm, sau khi dùng xong bữa sáng nàng cầm ô chuẩn bị bước đi ra, nàng chọn ô có thêu hình "Ngư hí liên" một tay kéo váy áo liền bước ra cổng. Nhưng mới sáng sớm chợ phường chưa mở cửa nàng cười khổ một tiếng lắc đầu tự giễu mình: - Ta đúng là mất trí rồi!
Tiểu Man xoay người muốn quay trở về, phía sau có tiếng gọi to vang lên: - Muội muội!
Tiểu Man vội quay người lại thấy Mã Kiều và Sở Cuồng Ca đang sải bước chạy nhanh đến. Mưa to, nước ngập tràn, đang dẫm bọt nước văng tung tóe khắp nơi, đi theo phía sau là người hầu Trần Thọ.
Khi Dương Phàm thành thân, Mã Kiều và Sở Kiều lo lắng mọi chuyện chu đáo, người hầu Trần Thọ luôn theo sát hai người nhận lệnh. Tiểu Man rất biết ơn họ, khi nhìn thấy họ, cô rất ngạc nhiên hỏi: - Sở đại ca, Mã đại ca. Mới sáng sớm mà hai huynh đã đến rồi, phu quân muội không có nhà.
Mã Kiều dậm chân nói: - Này! Ta đương nhiên biết Tiểu Phàm của muội không có nhà, Tiểu Phàm xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn đó, muội không biết sao?
Tiểu Man giật mình, nàng nhìn sắc mặt hai người có vẻ trầm trọng, dù chưa biết có chuyện gì xảy ra nhưng nàng biết có chuyện lớn rồi, nàng miễn cưỡng gượng cười hỏi: - Lang quân nhà muội....đã xảy ra chuyện gì?
Mã Kiều nói: - Ngự Sử đài nói Tiểu Phàm tham gia mưu phản nên bắt hắn lại! Ta mới nghe nói bị bắt tối qua, khi đó đang ở trong doanh trại, ta cũng không thể nào ra khỏi thành được, sáng sớm nay mới được xin nghỉ. Ta cũng không dám báo với Lang Tướng là Tiểu Phàm gặp chuyện không may, chỉ nói trong nhà có chuyện gấp bằng không hắn cho đi hay không khó mà nói trước.
- Lạch cạch!
Chiếc dù thêu "Cá Diễn liên" trong tay Tiểu Man liền rơi xuống trong mưa, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trắng bệch, miệng lẩm bẩm: - Tại sao lại như vậy, phu quân muội...sao lại có thể phản bội triều đình được? Chỉ nói được một câu nước mắt nàng cùng hòa với nước mưa lả chả rơi xuống.
Mã Kiều sợ đến nỗi hai tay hắn chà xát vào nhau, nói to: - Chuyện này nguy rồi, đây là tội danh mưu phản! có thể mất đầu như chơi đấy, bây giờ phải làm thế nào đây....
Tiểu Man nghe nói thế lại càng thêm sợ hãi, thân hình nàng tựa như đóa hoa đang hứng chịu giông bão không thể nào vùng lên được.
- Cha!
Sở Cuồng Ca liền phóng một chưởng vào vai Mã Kiều với một lực đạo nhẹ, ép vai Mã Kiều khụy xuống, hắn liền im miệng, nghiêng đầu quay đi. Sở Cuồng Ca không thèm để ý đến hắn chỉ nhìn Tiểu Man nói: - Lúc này không phải là lúc để khóc lóc, ta chạy tới đây muốn bàn bạc với muội tìm ra kế hoạch để cứu Tiểu Phàm. Nếu không có biện pháp gì muội xem chúng ta có nên chạy đến công đường kêu oan không!
- À! Đúng, đúng rồi! Tiểu Man nghe hai chữ cứu người liền tỉnh táo lại, vội vàng lau nước mắt mời hai người vào phòng khách. Hai người cũng không khách khí liền đi vào, đến phòng khách bọn họ liền nói sơ qua những tin tức nghe được. Sở Cuồng Ca nói xong nhíu mày nói: - Muội muội,Thẩm phán viện không phải là nơi an toàn, ta nghe nói...
Tiểu Man cười thê lương nói: - Sở đại ca, huynh không nói muội cũng đã biết, khi muội làm việc trong cung, Thẩm phán viện lại cách không xa lắm nên nó như thế nào, muội rất hiểu.
Sở Cuồng Ca nặng nề gật đầu nói: - Được rồi! Những gì cần nói ta cũng nói rồi, lúc này phải xem xét tình huống. Nói thật, chúng ta bên ngoài có thể chịu đựng được nhưng người bên trong thì không thể. Người ngồi trong kia đợi chúng ta dâng cáo trạng kêu oan, đến khi biết vô tội được thả ra thì không biết người trong đó còn sống hay bị đánh chết rồi, mà nếu không chết cũng tàn phế thôi.
Mã Kiều bật thốt lên nói: - Đúng vậy! Ta nghe nói Vệ đại tướng quân Tả Ngọc Khâm bị chém chết tươi còn nội thị vệ Đại tổng quản thì bị cắt đầu lưỡi! Mặc dù Tiểu Phàm là Lang tướng, đối với chúng ta cũng là một quan lớn rồi nhưng cũng không thể so bì với Đại tướng quân được, Đại tướng quân còn bị chém chết, Tiểu Phàm....
Hắn vừa nói xong, Tiểu Man cảm thấy căng thẳng vô cùng, nước mắt nàng tựa như nước suối chảy không kìm được.
Sở Cuồng Ca tức giận trừng mắt nhìn Mã Kiều, không khách khí quát lên: - Ngươi có câm miệng đi không!
Mã Kiều lúng ta lúng túng ngậm miệng lại, chớp mắt nhìn Sở Cuồng Ca, không biết vì sao mình lại dễ kích động như vậy.
Sở Cuồng Ca thở dài nhìn Tiểu Man nói: - Muội muội! Trên đường đi ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, ta tính toán thế này muội xem như vậy có được không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]