Giữa đêm trời bắt đầu ngừng mưa, nhưng sáng sớm hôm sau lại tiếp tục rơi xuống.
Lai Tuấn Thần hôm nay không cưỡi ngựa mà chuyển sang đi kiệu, từ sáng sớm đã bắt đầu đi đến Thẩm phán viện rồi.
Vệ Toại Trung biết sáng hôm nay thế nào cũng có chuyện nên sáng sớm cung liền chạy đến. Không phải y đến sớm để nhặt xác Dương Phàm mà đến làm động tác giả tay chân cho Dương Phàm, sợ lộ ra tội sát nhân.
Mặc dù Lai Tuấn Thần đang ở Ngự Sử đài một tay che trời, nhưng Ngự Sử đài này cũng không phải vững bền như sắt thép, vẫn có người mạnh dám đấu vớiLai Tuấn Thần . Chính vì vậy, những chuyện xấu xa thế này phải làm một cách bí mật, không để người khác bắt được nhược điểm là tốt nhất.
Cửa chính của Thẩm phán viện đã mở, Vệ Toại Trung đang che dù đi một cách chậm rãi vào cửa chính. Trong lúc vô tình nghiêng đầu, bỗng nhiên gã thấy xa xa có một chiếc kiệu đi tới, phía trước và phía sau xe ngựa có theo vài tên thị vệ đeo đao. Vệ Toại Trung vội vàng dừng chân, chờ xe ngựa kia đến trước cửa. Phu xe ngựa đặt bàn đạp xuống, thị vệ bên cạnh mới tháo chiếc ô ở trên yên ngựa còn chưa mở ra, thì Vệ Toại Trung liền bước đến.
Tất cả thị vệ quý phủ của Lai Tuấn Thần đều nhận ra y được nên không có ai cản lại. Lai Tuấn Thần vén màn kiệu lên chui từ trong xe ngựa ra, Vệ Toại Trung liền nhón chân lên một tay đỡ cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008199/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.