Chương trước
Chương sau
Hôm nay, sắc trời hết sức âm u. Từ buổi sáng đã không có lấy một tia nắng mà chỉ toàn mây đen. Mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời nhưng vẫn không hề có lấy một giọt mưa.

Liên tục có những trận gió thổi qua mang theo hơi nước khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Những con chim yến không lượn xuống đất mà chỉ bay thật nhanh trên không trung. Xem ra một trận mưa to là điều chắc chắn nhưng không ai biết khi nào nó ập tới.

Sắc mặt nữ hoàng đế tối sầm. Nếu như nói sắc trời chỉ khiến cho lòng người buồn bã thì sắc mặt của hoàng đế lại khiến cho người ta sợ hãi. Tất cả những người hầu hạ trong điện Vũ Thành đều hết sức cẩn thận sợ làm cho Thiên tử nổi giận. Ngay cả Uyển Nhi cũng không ngoại lệ mà còn cẩn thận hơn nhiều.

Tâm trạng của Võ Tắc Thiên thật sự không tốt. Một vị đại thần bị tống vào ngục. Một người được bà ta cho rằng hết sức trung thành với mình lại trở thành một kẻ phản nghịch thì làm sao mà vui cho được?

Bà ta cũng không lo lắng chuyện thiếu mấy vị đại thần đó, triều đình sẽ trở nên hỗn loạn. Những người có thể đảm nhiệm chức vụ đó trong thiên hạ rất nhiều. Trong nha môn lại càng có nhiều quan viên đều kiễng chân mong đợi. Nếu như không có người cho họ cơ hội thì có lẽ họ còn phải đợi rất lâu. Vì vậy mà trận sóng gió này đối với họ là một cơ hội tuyệt vời nhất.

Nhưng đối với Võ Tắc Thiên mà nói thì ai có thể đảm bảo được những viên quan được sắc phong có thể trung thành với mình? Bà ta đã rất già. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng trong lòng Võ Tắc Thiên rất rõ mình đã già lắm rồi.

Mới trước đây, bà ta dùng hết âm mưu để tiêu diệt nhiều trọng thần trong triều đình với mục đích trở thành hoàng hậu của đế quốc Đại Đường. Sau đó, số quan lại chết trong tay bà nhiều vô số. Càng có vô số vương hầu tôn thất trở thành tảng đá lót được cho bà ta lên vị trí chí tôn.

Nhưng bây giờ thì sao?

Bây giờ, bà ta bắt buộc phải suy nghĩ vấn đề thừa kế giang sơn.

Võ Thừa Tự giằng co, nhóm Tể tướng phản kích khiến cho cả hai bên rơi vào thế lưỡng bại câu thương. Nhưng bọn họ cũng thành công khiến cho bà ta phải nhìn thẳng vào một sự thật về việc nối dõi sau này của mình.

Một vị hoàng đế một khi suy nghĩ tới việc hậu sự thì cho dù là người trung thành, tận tâm không hỏi tới chuyện khác nhưng chỉ cần có quá nhiều quyền lực, uy hiếp tới người thừa kế thì hoàng đế sẵn sàng tiêu diệt. Chưa nói hiện tại, những người đó cũng không có ai là sạch sẽ. Võ Tắc Thiên có thể bất chấp giết sạch họ.

Vấn đề là cho tới giờ phút này, bà ta vẫn chưa có quyết định để cho ai thừa kế giang sơn của mình.

Nếu cuối cùng bà ta lựa chọn đứa con của mình vậy thì những thần tử có khuynh hướng đi theo thái tử giết sạch. Mà người họ Võ cũng sẽ nhân cơ hội mạnh lên. Chỉ sợ bà ta vừa mới chết, một trận phong ba sẽ bùng nổ trên giang sơn của bà.

Nhưng đám quan lại đó cũng có thể quá khẩn cấp mà muốn phát động binh biến bức bà ta thoái vị, nhường ngôi cho đứa con. Nếu không giết sạch những kẻ đó, uy quyền của bà sẽ bị khiêu chiến. Ngày sẽ càng có nhiều người đầy dã tâm xuất hiện.

Nhưng nếu như giết sạch những kẻ đó thì bà ta không thể nào tự quyết tới việc chọn người thừa kế. Khi đó trong triều chỉ còn lại những kẻ trung với họ Võ. Tới khi bà ta không còn sức nắm tình hình trong tay thì cho dù có muốn hay không, bà ta cũng đành phải lựa chọn một người trong họ Võ để làm người kế nghiệp của mình.

Mà đó là vấn đề mà một người thích nắm vận mệnh của mình trong tay như Võ Tắc Thiên không muốn phải đối mặt.

Tâm trạng của bà ta vô cùng mâu thuẫn và phức tạp. Khi lâm triều, phát hiện nhiều gương mặt biến mất, bổ sung vào đó là những người rất lạ khiến cho tâm trạng của bà ta lại càng thêm xấu đi.

Với tâm trạng không vui, nữ hoàng đế trở về điện Vũ Thành, vừa mới ngồi vào ghế của mình thì Lai Tuấn Thần lại mang tới thêm cho bà ta sự ngột ngạt.

Võ Tắc Thiên nhìn thấy lời khai của Lai Tuấn Thần dâng lên, hai tay bà chợt trở nên run run.

Thượng Quan Uyển Nhi đúng một bên án không dám nhìn lén lời khai trong tay hoàng đế mà chỉ thầm đoán: " không biết vị đại thần nào phải chịu tai ương? Đây là lần thứ ba hoàng đế có phản ứng như vậy. Lần đầu tiên là khi hoàng đế nghe thấy ba vị Tể tướng tham dự mưu phản. Lần thứ hai là hoàng đế nghe nói bốn vị Thượng thư và Thị Lang cùng đảng phản nghịch. Lần này chỉ sợ là một vị quan có chức không phải nhỏ..."

Nghĩ tới đây, Thượng Quan Uyển Nhi chợt cảm thấy đau lòng cho Võ Tắc Thiên:" Hoàng đế thật sự già rồi. Nhớ năm đó khi Từ Kính Nghiệp khởi binh ở Dương Châu, hoàng đế còn nói cười như vậy. Lang gia vương Lý Trùng kêu gọi chư vương họ Lý binh biến, hoàng đế vẫn hết sức thong dong, không hề có phản ứng như thế này. Trong hai năm qua, hoàng đế thật sự già đi quá nhanh. Cả tinh thần và thể xác đều không thể chịu nổi những biến động, cảm xúc thất thường hơn so với trước kia.

- Dương Phàm! Giỏi cho tên Dương Phàm! Trẫm tự mình ban cho hắn làm Lang tướng, ban cho một vị kiều thê vậy mà hắn dám báo đáp trẫm như vậy. Tốt! Tốt.

Võ Tắc Thiên giận quá hóa cười. Thượng Quan Uyển Nhi nghe thấy Võ Tắc Thiên nhắc tới hai chữ Dương Phàm thì biến sắc. Gương mặt nàng trở nên trắng như tờ giấy. May là Võ Tắc Thiên không chú ý tới nàng, còn Lai Tuấn Thần thì chỉ chú ý tới sắc mặt của Võ Tắc Thiên.

- Người người đều thấy trẫm sống không còn lâu nữa nên đều tìm đường cho mình. Trẫm đề bạt hắn làm lang tướng, phản tặc lại hứa cho hắn làm đại tướng quân. Trẫm ban cho hắn mỹ nhân, phản tặc liên giao cho hắn mười sáu cửa hàng. Hào phóng! Đúng là hào phóng hơn trẫm.

Võ Tắc Thiên tức giận quá mà đi hàng mi từ từ nhướng lên.

Bà ta thực sự muốn giết người. Bà ta biết mặc dù là cũng làm nhiệm vụ trong cung nhưng chức vụ khác nhau thì tác dụng cũng khác nhau. Tổng quản thái giám không chỉ có một người. Tổng quản đại nội không dưới mười người.

Quyền hạn của đô úy dẫn giá Chu Bân cũng có hạn. Mặc dù trong tay của y có sáu trăm Đại giác thủ nhưng ngoại trừ việc tuần hành, canh gác thông thường và thực hiện nghi thức ra thì họ cũng không có nhiều tác dụng.

Không nói, chưa chắc Chu Bân đã có thể kích động sáu trăm Đại Giác Thủ đi theo mình tạo phản. Cho dù có thể thì bọn họ có muốn công phá cánh cửa kia có lẽ tới sáng cũng không làm được.

Nhưng Dương Phàm thì khác. Hắn là vị tướng lính được thiên tử tin tưởng nhất trong đám quân lính phòng thủ. Thậm chí hắn có tư cách đeo kiếm lên điện để diện kiến thiên tử. Hắn nắm giữ việc quyết định vận mệnh của hoàng đế, quyết định một nhánh tối quan trọng trong mạch máu của hoàng triều. Nếu hắn tham dự phản loạn, chỉ cần hắn có thể kích động mấy chục người theo mình tạo phản, mở một cửa cung bất kỳ thì giang sơn Đại chu sẽ biến mất trong một đêm.

Võ Tắc Thiên nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh:

- Bắt hắn lại lập tức xử tử. Không! Phải xử lăng trì.

- Bệ hạ! Không được.

Vừa rồi, Uyển Nhi bị câu nói của Võ Tắc Thiên làm cho quá sợ hãi, tới lúc này mới tỉnh táo, nghe thấy ý chỉ liền vội vàng mở miệng.

- Tại sao không được?

Võ Tắc Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái. Uyển Nhi hiểu rất rõ cách giữ mình. Vốn tất cả mọi chuyện nàng không bao giờ xen vào nhưng hôm nay mạo muội lên tiếng thì đúng là chuyện lạ. Có điều trong cơn tức giận, Võ Tắc Thiên cũng chẳng để ý.

Từ trước tới nay, Uyển Nhi bao giờ cũng nghĩ trước rồi mới làm. Nếu có góp lời thì cũng nghĩ kỹ xem hoàng đế sẽ hỏi thế nào mà lựa lời cho cẩn thận. Còn lần này, thật sự nàng không kịp suy nghĩ.

Khi hoàng đế hỏi, nàng mới vội vàng suy nghĩ rồi nói hết sức chậm rãi:

- Dương Phàm...luôn luôn trung thành với bệ hạ. Chưa chắc đã có lòng phản nghịch.

Nàng còn chưa dứt lời, Võ Tắc Thiên đã cắt lời nàng mà nói:

- Chưa chắc? Chưa chắc không phải là chắc. Võ Lâm vệ là một thanh bảo kiếm để trẫm phòng thân, cũng là một con dao găm đặt lên cổ trẫm. Cái bình khí này không thể giao cho người như hắn. Chỉ cần như thế cũng là đủ rồi.

Uyển Nhi hết sức sợ hãi nhưng lúc này chỉ muốn kéo thêm thời gian vì vậy mà thuận miệng nói:

- Bệ hạ! Ít nhất cũng nên hỏi xem...trong quân còn có bao nhiêu người đồng mưu với hắn. Nếu giết ngay, thì có khi lại giúp cho hắn.

Câu nói này thật sự tác động tới Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên suy nghĩ một chút rồi vuốt cằm, nói:

- Ừ! Võ Lâm vệ là chỗ an nguy của trẫm, không thể để cho có gì sơ suất. Lai Tuấn Thần! Ngươi bắt hắn lại rồi thẩm vấn. Trẫm phải biết được có bao nhiêu người cùng đảng với hắn.

Nói tới đây, Võ Tắc Thiên tức giận vỗ án nói:

- Gọi cái tên ngu xuẩn Võ Du Nghi tự mình cùng ngươi đi bắt hắn. Hừ! Trẫm ủy thác cho hắn, vậy mà hắn không biết nhìn xem thủ hạ của mình thế nào.

Lai Tuấn Thần nghe hoàng đế hạ chỉ chém Dương Phàm thì rất vui vẻ. Nhưng không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi lại đột nhiên nói xen vào khiến cho y cảm thấy ảo não. Bây giờ nghe thấy Võ Tắc Thiên hạ chỉ, y liền vội vàng lên tiếng rồi đi ra khỏi điện Vũ thành.

Lai Tuấn Thần đi ra khỏi điện mới suy nghĩ:

- Xem ra Dương Phàm thật sự là người được Thượng Quan đãi chế để ý. Đáng tiếc! Đây là đại án mưu phản. Ngươi có thể bảo vệ hắn nhất thời chứ đừng mong bảo vệ hắn cả đời. Lần này, hắn chắc chắn phải chết.

Khi Lai Tuấn Thần rời khỏi điện Vũ Thành, Uyển Nhi nhẹ nhàng chống tay vào án. Bàn tay nhỏ bé cố gắng giữ chặt, để cho mình không ngã xuống đất. Trống ngực nàng đập thình thịch, hai chân run run. Nàng đã phát hiện lang quân có điều gì đó, chỉ không ngờ...

- Lang quân thật sự tham dự binh biến?

- Uyển Nhi...

Võ Tắc Thiên quay sang Uyển Nhi thấy sắc mặt của nàng tái xám, trán đầy mồ hôi thì ngẩn người hỏi:

- Uyển Nhi! Ngươi làm sao vậy?

- A! Bệ hạ! Uyển Nhi...

Thượng Quan Uyển Nhi lau mồ hôi trán rồi cố gắng nở nụ cười, nói:

- Mấy hôm trước vì quá sợ cho nên hai ngày qua ngủ ít. Hôm nay thời tiết lại oi bức nên cảm thấy ngực hơi khó chịu.

- Ngươi đấy! Trẫm lớn tuổi. Ngươi còn trẻ mà sức khỏe đã như vậy. Ôi! Đi nghỉ tạm một chút đi.

- Vâng! Uyển nhi cáo lui.

Thượng Quan Uyển Nhi nhấc đôi chân run rẩy cố gắng đi ra khỏi điện Vũ Thành. Vừa mới ra khỏi điện, đi được hai bước nàng liền ôm lấy cây cột mà thở hổn hển:

- Không cần biết lang quân có đồng mưu hay không, ta không thể để cho chàng chết được.

Trong điện, Võ Tắc Thiên nhìn theo bóng lưng của Thượng Quan Uyển Nhi khuất nơi cửa thì lắc đầu rồi vẫy tay gọi tiểu thái giám Tiểu Hải nói:

- Truyền chỉ của trẫm, điều hữu vệ vào cung. Những chỗ quan trọng sẽ do Hữu vệ và Võ lâm vệ cùng nhau canh gác.

Bên ngoài cửa Huyền Vũ, đại tướng quân Võ lâm vệ Võ Du Nghi mặt tối sầm dẫn một đội thiết ky đi cùng với Lai Tuấn Thần về phía đóng quân của Võ Lâm Tả vệ.

Trên bầu trời một tiếng sét nổ vang. Cơn mưa dồn nén bao lâu cuối cùng cũng trút xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.