Chu Hưng ngạc nhiên nói:
- Sao chứ? Trung thừa không tin lời của Chu mỗ sao, mà còn muốn kiểm tra tại chỗ vậy?
Lai Tuấn Thần chỉ cười chứ không nói gì.
Chum lớn là dụng cụ dùng để chứa nước phòng cháy, là vật luôn có trong những trang viện lớn. Về phần than củi cũng thế, mùa đông lạnh giá, trong các phủ quan, trong cung đình đều dùng nó để sưởi ấm, thường đều có dư lại, chứ không đến mức dùng hết sạch. Chẳng bao lâu sau, chum lớn và than củi đã được mang đến, chum được bắc lên, than củi được nhóm lên ngay trong đại sảnh.
Chu Hưng cười tít mắt, cũng muốn khoe khoang một chút về tác dụng hình phạt của mình trước mọi người, bèn nói với Lai Tuấn Thần:
- Cũng được, vậy để cho Lai Trung thừa ngươi thấy sự lợi hại của hình phạt này của ta. Chỉ có điều không biết phạm nhân đó là ai vậy?
Lai Tuấn Thần nghiêm sắc mặt lại, nói với Chu Hưng:
- Hôm nay có người dâng nội trạng, cáo buộc huynh đài mưu phản, mời huynh vào trong chum vậy!
Chu Hưng sững người, nói:
- Lai Trung thừa nói đùa gì vậy?
Vẻ mặt Lai Tuấn Thần rất nghiêm túc, không có vẻ gì giống như đang đùa cả, Chu Hưng không khỏi dần biến sắc.
Dương Phàm đứng ở sau rèm nghe thấy không sót lời nào, không khỏi khẽ thở hắt ra một hơi, nới lỏng bàn tay cầm kiếm: “từ Thương Ưởng tới nay, lại thêm một kẻ bị gậy ông đập lưng ông rồi!”
Dưới núi Thiếu Hoa, Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008148/chuong-323-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.