Lý Dịch khấu đầu nói:
- Vâng!
Lý Dịch đứng dậy lui ra, lúc này một a hoàn áo xanh vội vàng chạy tới lương hiên, nói với Thái Bình công chúa:
- Thưa công chúa, có một vị Tả Võ Lâm Lang Tướng tên là Dương Phàm, đến nhà cầu kiến!
- Hả?
Thái Bình công chúa hai tròng mắt sáng ngời, ngồi thẳng người nói.
- Mau mau…. khụ! Dẫn hắn tới gặp ta!
-Vâng!
Nha hoàn áo xanh lui ra, Thái Bình công chúa liếc Chu Mẫn một cái, nói:
- Đi làm việc của ngươi đi, không cần hầu hạ ta nữa đâu.
Chu Mẫn liên tiếng trả lời rồi lui ra, Thái Bình công chúa chỉnh ngay ngắn quần áo, ngồi vào chỗ của mình, tựa như một đóa sen trong trắng thuần khiết, mềm rủ xuống mặt hồ…..
Dương Phàm đi theo người của phủ công chúa ra hậu trạch, đây là lần đầu tiên hắn tới phủ Thái Bình công chúa, nếu không phải tình thế trong triều ngày càng mất kiểm soát, mà hắn thì không còn ai có thể cầu xin sự giúp đỡ nữa, hắn quả thật nghĩ không ra.
Đã đi ra khỏi tiền viện, dỗi mắt nhìn, không còn là kiến trúc cung điện nguy nga tráng lệ nữa, nơi đây cây cối núi đá thông úy nhân nhuận, đình đài lầu các thấp thoáng ở giữa, chợt lộ ra một góc hiên tuấn cao chót vót, khí thế quả nhiên phủ đệ thông thường không thể sánh được.
Phía trước một thái giám áo mũ chu đáo dẫn đường cho Dương Phàm, khi đi qua một tòa lầu màu hồng trong rừng, bỗng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008136/chuong-316-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.