- Ông chủ đi thong thả
Chưởng quầy đồ sứ Đường Lâm đích thân tiễn vợ chồng Dương Phàm tới cửa, vái chào, cười tươi chân thành.
Y rất hài lòng với ông chủ này, Dương ông chủ này nói chuyện vừa ý, không đánh giá gì về tình hình kinh doanh của y. Bà chủ Dương thì cực kì khôn khéo, nàng chỉ hỏi đơn giản vài câu, định lại mấy quy củ kết toán sổ sách, sổ sách cũng không thay đổi, nhưng chỉ bằng vài lời này, lão Đường liền nhận ra vị nữ chủ nhân này là người lành nghề trong việc quản lí kinh doanh.
Lại thêm việc, hóa ra cửa hàng trang sức thịnh vượng nhất con đường này hóa ra là của vị chủ nhân đó, khó trách nhìn nàng khá quen, đến lúc này Đường chưởng quầy cũng không dám lừa gạt nàng điều gì, đương nhiên, y hoàn toàn tin tưởng vào tiền đồ và sự kinh doanh của cửa hàng sau khi đổi ông chủ.
Dương Phàm và Tiểu Man rời khỏi cửa hàng đồ sứ, vừa trò chuyện, vừa bước vào cửa chính của cửa hàng thứ hai, đây là nhà kinh doanh thảm trải nền, thảm treo tường hạng sang, Dương Phàm nói:
- Nàng phân cho chưởng quỹ Đường một phần vốn, xem bộ dạng vui mừng của y, lợi ích thu được quả không nhỏ.
Tiểu Man hé miệng cười nói:
- Dạ, vốn dĩ là vậy, y chỉ cần giúp chúng ta quản lí cửa hàng, mỗi năm căn cứ vào ước định trả công y là được rồi. Một phần danh nghĩa vốn không phải là số lượng nhỏ, xem ba chợ lớn Tây, Nam, Bắc thành Lạc Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008126/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.