Tuyệt địa cầu sinh như vậy đối với bất kỳ người nào mà nói cũng có thể chỉ là một trò vui đùa ác liệt của tử thần.
Không phải sao? Khi ngươi may mắn bị cành thông ngoắc vào, nghĩ có thể mình sẽ không ngã chết, nhưng rồi ngươi chợt phát hiện, ngươi lên không được, xuống cũng không được, thì đó sẽ là một cảm giác như nào?
May mắn Thiên Ái Nô luyện được thân thủ vô cùng cao minh, trong tay nàng lại vừa mới có một phi trảo, nay trở thành hy vọng chạy trốn của nàng.
Dù là thế nàng vẫn chịu nhiều khổ sở.
Gió mạnh dán chặt lấy vách đá gào thét đập lại, hai tay nàng nhất thiết phải bám chặt nham thạch, chỉ không cẩn thận một chút thôi là cũng sẽ bị gió cuốn rơi xuống.
Nàng chỉ có thể bám vào gờ đá nổi lên, từng bước một cẩn thận di chuyển. Có nhiều chỗ trơn nhẵn như gương, nàng cũng chỉ có thể dùng phi trảo một lần nữa ném ra chỗ xa, tận đến khi nó nắm chặt vào một khối nham thạch rồi mới tiếp tục di chuyển người qua.
Có nhiều chỗ là một mảng nham thạch lớn trơn bóng loáng, căn bản không thể leo trèo, chiều dài của phi trảo cũng không thể vươn xa hơn ngoài mặt đá trơn nhẵn kia, nàng đành phải mạo hiểm trượt rơi xuống dưới, tận đến khi hai tay có thể chạm đến nham thạch lại mới có thể leo lên tiếp.
Có lúc, người nàng trượt xuống dưới mấy trượng thì có thể phát hiện vị trí tiện lợi, nhưng lại trệch hướng thân hình nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2008103/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.