Lý Long Cơ khi còn nhỏ, ăn mặc trang điểm lên trắng nõn nà cực kỳ giống một tiểu cô nương, giọng hát kia cũng trong trẻo như thiếu nữ:
- Minh cung yến, rượu ngon uống một ly, ca một lời, lại bái lậy xin ba ước nguyện, một nguyện xin đức vua muôn tuổi, hai nguyện thân thể khỏe mạnh, ba nguyện con cháu đầy nhà, mỗi tuổi một thêm lớn…
Võ Tắc Thiên liên tục tươi cười, cầm một miếng mứt hoa quả đưa vào miệng, càng nghe càng êm tai, khi nghe đến câu cuối cùng, nụ cười hơi hơi ngưng lại, thoáng một chút suy nghĩ.
Lúc này Võ Tự Trung lén lút đến trước mặt:
- Cô…
Võ Tự Trung thì thầm gọi, vừa lúc nãy ở bên điện nghe được những lời Lý Long Cơ nói hắn học theo nói lại một lượt với Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên vẫn như trước mắt không chuyển, nhìn chằm chằm Lý Long Cơ đang ca múa, thản nhiên hỏi:
- Đây là lời nói của Tam Lang?
- Vâng!
Võ Tắc Thiên trầm mặc một lát, ha hả cười nói:
- Trẫm có nhiều đứa con như vậy, đáng tiếc…., không có mấy người hữu dụng, đứa nhỏ này ngược lại cũng có chút phẩm chất anh hùng.
Võ Tự Trung ngẩn ra miễn cưỡng mà nói:
- Cô, hắn… Hắn nói như vậy là những lời đại nghịch bất đạo mà…, ngài làm sao thế…
Võ Tắc Thiên nheo mắt liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Tự Trung a…
- Dạ cháu họ đây!
- Ngươi xem Tam Lang đóng giả cô bé này hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007957/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.