Thượng Quan Uyển Nhi nhìn vào mắt Dương Phàm mà trống ngực càng lúc càng mạnh, hơi thở trở nên dồn dập còn hơn cả Võ Tắc Thiên ở bên cạnh.
Võ Tắc Thiên đứng lại thấy mới có hơn mười bậc mà đã mỏi chân thì chuaxót:" Ôi! Cuối cùng thì cũng đã lớn tuổi. Mới đi được mấy bước..."
Bất chợt bà ta nhìn thấy gương mặt Thượng Quan Uyển Nhi đỏ bừng, thở hổnhển thì tâm trạng lập tức tốt lên nhiều:" Uyển nhi còn trẻ vậy mà cũngmệt. Xem ra không phải do lớn tuổi mà vì bậc đá ở đây quá cao."
Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng bình tĩnh lại rồi lặng lẽ nghiêng đầu tuy nhiênvẫn liếc Dương Phàm một cái thật nhanh. Mặc dù rất nhanh như khi chạmvào ánh mắt của hắn thì chẳng khác nào có nam châm hút lấy làm cho nàngquay đầu lại...
Mấy lần như vậy cuối cùng Thượng Quan Uyển Nhikhông hề né tránh. Trên khuôn mặt đỏ ửng của nàng, ánh mắt kia như chấtchứa rất nhiều ý tứ vừa như giận lại vừa như vui. Nàng trừng mắt nhìnDương Phàm một cái rồi cụp mắt xuống.
Tạ Tiểu Man khoác một chiếc áo sam, đeo đai lưng, không nhìn thấy có mang vũ khí hay không. Hôm nay nàng không phải đi cùng với Cao Oánh theo Thiên Hậu cho nên chỉ đi cách một chút bảo vệ. Đứng ở vị trí của nàng có thể thấy được rõ ràng DươngPhàm và Thượng Quan Uyển Nhi liếc mắt nhìn nhau khiến cho chút nghi ngờtrong lòng Tạ Tiểu Man tan biến.
"Hóa ra người ta thật sự có tình ý. Như vậy mình cũng không cần phải bênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007858/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.