Địch Quang Viễn tức giận đến phát run cả người, nhưng bây giờ không phải lúc lý luận với huynh đệ của mình, Địch Quang Viễn vẫn kéo Đường Thanhsang một bên, nhẹ nhàng hỏi rõ tình hình, trấn an:
- Đường huynh, mỗ là Nhị lang Địch gia Địch Quang Viễn, ngươi không nên gáp gáp. Thếnày đi, ngươi cứ về trước, sáng sớm ngày mai tới nhà ta, chúng ta nóichuyện, tất cả tổn thất Địch gia ta sẽ chịu.
Đường Thanh thấy y thành khẩn, cũng nói:
- Tốt! Nếu ngươi đã nói thế, ngày mai ta đến nhà, nghe chút tin tức!
Đường Thanh chán ghét liếc Địch Quang Chiêu một cái, xoay người xuống lầu, Địch Quang Chiêu ngượng ngùng đứng lên:
- Nhị ca….
Địch Quang Viễn cố gắng đè xuống cơn tức, dồn hết bình tĩnh còn lại, đè thấp giọng nói:
- Ngươi ở đây đợi ta. Trong nhã phòng còn có vài vị quý nhân, ta tới nói với họ một tiếng, chúng ta về nhà!
Địch Quang Viễn vội vàng vào nhã gian, không dám ngẩng đầu, chắp tay vái một vòng, mặt đầy xấu hổ, nói:
- Điện hạ, hai vị Đại tướng quân, các vị hảo hữu, nhà Địch mỗ có chútchuyện, cần phải quay về lập tức. Chuyện hôm nay thật sự quá thất lễ,quá thất lễ…
Lời còn chưa dứt, nghĩ đến Tam đệ chẳng ra gì, bạihoại nề nếp, làm nhục phụ thân một đời anh dũng, hơn nữa còn bị nhiềungười thấy như thế, không đến một ngày sẽ truyền khắp thành Lạc Dương,bỗng nhiên rơi lệ.
Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
- Cái này gọi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007831/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.