Sau khi trận đấu đã kết thúc, các tướng sĩ vây quanh tình cảm vẫn dâng trào, chửi lấy chửi để, sứ giả,võ quancủa Hồi Hột ở Lạc Dương, cùng với đám thương nhân người Hồi Hộtcũng nhận lời mời tới xem trận so tài chẳng ngại thân cô thế quả, cũng đánh trống lớn tiếng, reo hò chế giễu lại, âm thanh của họ bị chìm ngập bên trong tiếng mắng chửi ầm ầm vang trời, căn bản là không nghe được.
Trận đấu này đượng nhiên là dân tộc Hồi Hột thắng, tuy nhiên giành được thắng lợi cũng thê thảm vô cùng, bọn họ chắc chắn chiếm giải ba, không có đường nào để leo cao hơn. Võ Hậu nghiêm nghị cảnh báo cho Thổ Phiên và cấm quân, không thể lại để xảy ra tình thế như trận giữa chùa Bạch Mã và Hồi Hột. Thổ Phiên tràn đầy tự tin, hiển nhiên đồng ý, cấm quân cũng là vâng dạ nghe chỉ.
Mọi người trong đội dân tộc Hồi Hột và chùa Bạch Mã được khiêng xuống đi trị thương. Năm trước thi đánh cầu chắc chắn đã có người trong thi đấu kịch liệt tranh đoạt mà bị thương, cho nên theo tiền lệ bên ngoài sân đấu đều có ngự y chờ khám, chữa thương. Nhưng mà năm vừa rồi chưa từng xuất hiện tiền lệ gần như tất cả các đội viên của hai đội bóng đều bị thương.
Hiện giờ lại không giống như vậy, bị thương đâu chỉ hai mươi danh thủ, mà ngay cả những cầu thủ lần lượt được vào thay thế cũng đều thương tích chồng chất. Hai ngự y mang không đủ thuốc, thuốc trị thương cũng không đủ, bọn họ một mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007810/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.