Ngồi ở chỗ này dường như toàn bộ thân thể đều hòa nhập vào bầu trời đêm thần bí kia, gió bên cạnh khiến nàng có cảm giác muốn bay lên không trung. Nàng mặc kệ thân phận công chúa, không có gì trói buộc, không cần nhớ tới người chồng đã chết, không cần có cảm giác cẩn trọng, tuy rằng nàng đang ngồi trên một chiếc lá cây đơn bạc, nhưng nó lẽ nào còn nguy hiểm hơn hoàng thất Lý Đường sao?
Thái Bình công chúa tự do hít thở, đưa mắt nhìn quanh, vui vẻ nhìn rất lâu, rồi quay đầu nhìn Dương Phàm, vỗ vỗ vào bên cạnh nói:
- Đến đây, ngồi xuống đi!
Dương Phàm ngồi xuống bên cạnh nàng, nói:
- Công chúa xin hãy cẩn thận, kẻo trượt ngã, trên này chiều cao cũng tới trăm thước, trượt xuống sẽ rất nguy hiểm.
Thái Bình công chúa cười ha ha, tiếng cười có chút càn rỡ, có lẽ đã từ lâu nàng không cười một cách tự do tự tại như vậy:
- Cho nên ta mới gọi ngươi tới ngồi cạnh, nếu ta có trượt xuống, ngươi phải kéo ta chứ.
Thái Bình công chúa cười dài nói, thu hai chân cuộn lên trên, hai tay ôm đầu gối, cằm đặt trên hai đầu gối, tập trung quan sát ngọn đèn dầu, hơi hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Dương Phàm nói:
- Kể cho ta chuyện của ngươi!
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Chuyện của ta? Chuyện gì?
- Tất cả!
Thái Bình công chúa nói:
- Ở ngươi có nhiều điều khiến ta hiếu kì, ta rất muốn biết.
Dương Phàm trầm mặc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007794/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.