- Hạ Lan Mẫn Chi?
Dương Phàm ngẩn ra, hắn cũng không biết chỗ của mình, chính là cái thôn trang nhỏ kia và người đó có liên quan gì, cái tên Hạ Lan Mẫn Chi này là hắn nghe được lần đầu tiên, hắn âm thầm ghi nhớ tên này trong lòng, lạnh lùng nói:
- Ta là ai cũng không quan trọng, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta, là ai… Phái người đến?
Dương Minh Sanh miệng bị dây thừng ghìm chặt, mập mờ không nói rõ, cười khà nói:
- Mỗ đã tưởng rằng, thôn trang kia đã san bằng thành bình địa, tất cả… Tất cả mọi người bị giết sạch rồi, không thể tưởng tượng được… Vẫn còn có một con cá lọt lưới!
Dương Phàm điềm nhiên nói:
- Ông trời đã giữ lại mạng sống cho ta, chính là để hôm nay đến tìm ngươi báo thù. Dương Minh Sanh, rốt cuộc là ai sai khiến người đến đấy, nói mau.
Dương Phàm dùng chân gắng sức, Dương Minh Sanh bị hắn giẫm lên cả người quỳ rạp trên mặt đất, hai má nghiêng bên nọ bên kia lần lượt đụng tới sàn nhà, nước bọt không kìm nổi chảy ra, vô cùng chật vật. Lão phù phù thở hổn hển nói:
- Tại sao lại phải có người sai khiến, không lẽ là ta không thể đi giết người sao?
- Ngươi?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Ngươi không xứng! Ngươi lúc ấy chẳng qua chỉ là một con chó, một con chó bị người ta sử dụng!
Dương Phàm hung hăng ấn chặt đế giày giẫm lên làm cái mũi chim ưng của Dương Minh Sanh bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007673/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.