Bị chó đuổi khắp phố, Dương Phàm thở hồng hộc, cuối cùng cũng thoát khỏi con chó dữ nhà họ Hoa kia, lúc này trông thấy dưới tán cây phía trước có hai phường đinh đang chơi cờ, Dương Phàm tiến lại chỗ họ hỏi thăm mới biết Mã Kiều đang ở ngõ thứ tư, nhà lão Thường mù giác hơi.
Dương Phàm đến nhà lão Thường mù, lão mù mờ liếc qua ra phía cửa, hỏi:
- Đến rồi à, xin đợi một lát, một khắc là xong ngay thôi.
Mã Kiều cởi trần nằm sấp trên sạp, trên lưng chi chít những ống trúc, nghiến răng nghiến lợi chịu đau, trông thấy Dương Phàm liền chào hỏi:
- Tiểu Phàm cũng tới đặt ống giác sao? Nhìn cái mồm quạ của ngươi kìa, đau dạ dày, lạnh bụng đấy, ta đang bị trúng gió, bả vai khẽ động là lại đau.
Dương Phàm hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh, nghiêm mặt:
- Mã Kiều, ngươi nói rõ cho ta, chuyện trên phố là thế nào?
Dương Phàm lôi cả họ tên gã ra mà gọi, điệu này rõ ràng là đang tức. Mã Kiều nghe thấy, ngỡ ngàng hỏi:
- Sao thế, chuyện gì mà tức giận như vậy?
-Chuyện gì à?
Dương Phàm không kìm nổi giận dữ nói:
- Tối qua hai ta đã nói như thế nào? Chẳng phải chính miệng ngươi đồng ý với ta, tuyệt đối không đem…. chuyện gia đình ta có vị cô nương nói với người ngoài sao?
Mã Kiều nói:
- Đúng vậy, đúng là ta nói vậy mà, làm sao vậy?
Dương Phàm nổi giận đùng đùng, nói:
- Ngươi có dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007623/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.