Trên bãi đất trống trước cửa hàng bán trang sức, Liễu Quân Phan bị đá ngã lăn ra đất, gào lên chửi:
- Giang Húc Ninh, mụ tiện tỳ dám gọi người đánh phu quân! Dám gọi người đánh phu quân!
Diêu phu nhân thấy vậy vội vã phân phó nô Côn Lôn:
- Đồ ngu, còn không cứu người?
Nô Côn Lôn dễ bảo nghe lời, quấn ống tay áo tiến đến, Dương Phàm mangmặt nạ trẻ con đột nhiên nói vài câu bằng ngôn ngữ Côn Lôn, nô Côn Lônkia nghe được lập tức ngẩn ra, lực đạo ở tay giảm đi vài phần, DươngPhàm thuận lợi đánh một quyền đấm vào nô Côn Lôn. Nô Côn Lôn kia hét to, giống như bị cuồng phong đánh bật ra ngửa mặt ngã lăn ra đất, “ ngấtxỉu “ ngay lập tức.
Cũng may một quyền đánh ra kia của Dương Phàm cực kỳ khéo léo, nô Côn Lôn lại ngã đúng lúc, ống tay áo hai người che giấu động tác, nên người ngoài nói rằng y bị một quyền củaDương Phàm đánh ngã. Liễu Quân Phan thì ôm đầu, cuộn mình như cẩu, thêthảm tru lên:
- Giang Húc Ninh, phu quân là trời, ngươi dám gọi người đánh phu quân, ta sẽ không tha cho ngươi!
- Các vị, các vị hương thân phụ lão, xin hãy làm chứng cho ta!
Dương Phàm một chân giẫm lên hông của Liễu Quân Phan, giơ cao hai tay lên nói:
- Mỗ thật sự không biết nương tử của người này, lại càng không nghe lời sai khiến của nương tử hắn, mỗ gia là thấy chuyện bất bình mà ra taytương trợ. Còn vì sao mỗ ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/2007615/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.