Nhìn thấy thân ảnh đó bay vút lên đi tới, hai mắt Dương Phàm hơi híplại, . một đường tinh quang xuyên qua con ngươi bắn ra giống như một cặp tên nhọn vô hình nhìn chằm chằm bóng người bay như chim trong khôngtrung.
Sau đó hắn giật mình một cái, vì hắn nhìn thấy “người chim” đó rơi xuống.
Chẳng lẽ ánh mắt của mình lại có thể hóa thành mũi tên vô hình?
Dương Phàm kinh ngạc trước công năng đặc dị của mình. “Người chim” đó phịch rớt xuống lại đúngdưới tường sau lưng Mã Kiều.
Mã Kiều chỉ cảm thấy sau ót nổi gió, trong miệng theo bản băng làm động tác nuốt một cái, một nửa miếng cam vướng ở cổ họng của gã, Mã Kiềuđánh ợ một cái, nghiêng đầu nhìn xem, nghi ngờ hỏi:
- Kỳ quái, hình như có thứ gì? Sao ta đột nhiên cảm thấy có một trận gió thổi qua?
Dương Phàm không trả lời, hắn đang nhìn chằm chằm mặt đất sau lưng MãKiều, hai tay ấn lên mặt tường, mười ngón ta giương ra như móng chimưng, hai chân hơi cong vào trong, mu bàn chân của hai chân kẹp chắc mặttường. Nếu không phải nhờ sự che lấp của quần áo, hơn nữa sắc đêm tốimờ, có lẽ người bên cạnh sẽ phát hiện cái mông của hắn đã hoàn toàn rờikhỏi mặt tường rồi.
Cả người hắn mỗi một tấc bắp thịtđều căng ra, hắn bây giờ giống như con diều hâu móng vuốt sắc nhọn bámvào vách đá, ánh mắt nhìn như vô hại đang sắc bén nhìn chằm chằm con mồi của nó, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới.
Bóngngười đó từ trên đất chậm rãi đứng lên. Thoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-mong-giang-son/118215/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.