Tổng cộng sáu người, Điểm Điểm và Tiểu Miên Dương nhỏ tuổi nhất, để hai đứa nó rửa rau, Song Dưỡng Thủy lo rằng sẽ rửa không sạch. Là một người có một chút nghiện sạch sẽ, đương nhiên không thể khoan dung. Vì vậy, hai cậu hai nhà họ Hướng đã nhận việc rửa bát sau bữa ăn.
Điểm Điểm và Tiểu Miên Dương hoan hô một tiếng, tiếp tục “Cát Ưu nằm” (1) trên sô pha.
Quyển Quyển xung phong đảm nhận việc xào rau, nhưng Song Dưỡng Thủy biết rõ cô cả này ở nhà mười ngón không dính nước xuân, hơn nữa năng lực phá hoại hạng nhất, để cho cô nàng nấu cơm thật, không ăn được cơm là chuyện nhỏ, đoán chừng phòng bếp cũng có nguy cơ nổ tung.
Vì thế Quyển Quyển không tình nguyện mà nhận việc rửa rau.
Cũng là một cô gái nhỏ, Ngụy Lạc Di hiển nhiên giống Quyển Quyển.
Còn lại hai người, đương nhiên chỉ có thể xào rau nấu cơm.
Lương Vũ nhìn Song Dưỡng Thủy, người đang đeo tạp dề lên người bản thân: “Cậu biết nấu cơm?”
Song Dưỡng Thủy buộc dây tạp dề sau lưng lại xong, gật đầu.
“Không biết lắm, nhưng mà giờ nghỉ trưa tớ đã giở sách dạy nấu ăn xem.”
Cho nên thằng nhóc này là một tên lý thuyết quan trọng hơn thực hành?
Lương Vũ âm thầm lo lắng cho chất lượng bữa cơm tối nay.
Sắp xếp Lương Vũ đi vo gạo, rồi hỏi dì Phương vị trí đặt các loại gia vị, sau khi tính toán thực đơn cho tối nay ở trong lòng, Song Dưỡng Thủy cầm dao bếp bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me/3229691/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.