Song Dưỡng Thủy ăn no rồi, vừa lòng thỏa ý mà buông bát cơm nhỏ của cậu ra.
Dương Lưu Thư lập tức kéo áo quần xuống, không cho bố đứa bé lấy một chút cơ hội nhìn lén.
Hướng Đông Dương cười thầm trong lòng, mặt ngoài lại rất nghiêm trang, đón lấy Song Dưỡng Thủy từ trong lòng cô, hai tay ôm vào trong ngực, cẩn thận bế cậu lên, tựa lên đầu vai mình, vỗ ợ hơi một cách thành thạo.
Thân hình anh rất cao lớn, Song Dưỡng Thủy nhỏ bé được anh ẵm, càng trở nên bé xíu.
Song Dưỡng Thủy thực sự không hay khóc, nhất là lúc này đã ăn no. Cậu mở to đôi vừa to vừa tròn vừa đen, im lặng ngoan ngoãn đối diện với bố mình.
Trái tim Hướng Đông Dương tan chảy vì cái nhìn của cậu, không nhịn được cúi đầu hôn lên cái trán nhỏ của Song Dưỡng Thủy.
Trong lòng anh vẫn có cảm giác không dám tin: Đây là con của anh và Lưu Thư ư?
Đứa con đã từng tưởng tượng hàng nghìn lần của anh và Lưu Thư, cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực.
Đến gần chiều tối, Giang Triều Huy đến tìm Hướng Đông Dương, báo cáo một chút tình hình trong công ty, rồi cầm mấy tập văn kiện cho anh ký, khi Giang Triều Huy chuẩn bị rời đi, Hướng Đông Dương gọi anh ta lại.
“Ở lại cùng ăn bữa cơm tối đi.”
Giang Triều Huy là người đi theo bên cạnh Hướng Đông Dương từ khi anh mới vào công ty, đến bây giờ đã mười mấy năm. Nhờ năng lực làm việc xuất sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me/3229684/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.