"Hả?" Anh khó hiểu, trong mắt mang theo ý cười hỏi, "Em đói bụng à? Nếu xác định không cần đi bệnh viện, tôi đưa em đi ăn sáng vậy."
Dương Lưu Thư cúi đầu, vì lúng túng mà không dám nhìn anh.
Thực ra cô đang nghĩ đến những lời của Tang Diệp.
Tang Diệp miệng lưỡi sắc bén, nói chuyện như súng máy, chị ấy một khi mở miệng, sẽ không có phần cho Dương Lưu Thư chen mồm.
"Lưu Thư, lúc đầu chị giật cái dây này cho em, là muốn em tìm cách làm bạn với anh ta, anh ta chỉ cần giúp em một chút thôi, thì em đã bớt được cả một đoạn dài đường vòng. Bạn bè có thể làm cả đời. Anh ta ngay thẳng, chắc sẽ không chiếm tiện nghi của em. Cơ mà chị không muốn em và anh ta yêu đương."
"Hướng Đông Dương hai mươi tám tuổi, sẽ kết hôn sinh con bất cứ lúc nào. Nếu em có thể yêu qua đường (1),theo anh ta hai năm, kiếm thêm chút tài nguyên, bản thân tiến tới một chút nữa, có chị dẫn dắt em, chắc cũng đứng vững gót chân được. Nhưng em nhìn em xem, giờ mới tiếp xúc có mấy lần, tim đã không giữ nổi rồi. Em không cởi mở như thế, nếu bị anh ta đoạt được lần đầu tiên, nhất định sẽ không phải anh ta không thể, đến ngày nào đó anh ta cưới người khác, em có thể chịu nổi sao? Tô Nghi là đầu óc có vấn đề, kim chủ yêu chơi cô ta yêu thật, lúc bị đá đòi sống đòi chết, kim chủ không thèm cả nhìn cô ta, bảo cô ta muốn chết thì chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me/227782/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.