Edit by ttan
Giống như tiểu Bố, cơ thể Đô Đô rất mềm mại, đôi tay nhỏ bé cũng mềm mại, khi ôm cổ bạn làm nũng, hơi thở cũng mềm mại.
Đô Đô không biết làm sao lại hình thành một thói quen xấu nhỏ, thích cắn đồ vật.
Sườn xám của Dương Lưu Thư là áo cổ đứng, không dễ túm lại để cắn, mục tiêu của cô bé liền đổi thành những chiếc cúc vải be bé trước ngực.
Đầu tiên là sờ, túm chơi, chơi một hồi, chán rồi, liền khom người há miệng cắn.
Dương Lưu Thư sờ sờ mái tóc mềm mại của cô bé, đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đem tách cô bé khỏi cúc áo của mình.
“Đừng cắn, không vệ sinh.” Cô khe khẽ nhéo cái má nhỏ mềm mại của Đô Đô, nhẹ giọng hỏi, “Sao cháu bướng bỉnh vậy cơ chứ?”
Đô Đô chớp đôi mắt to tròn xoe nhìn cô, đột nhiên khóe mắt cong lên, toét cái miệng nhỏ mà cười.
Cười thì cười đi, lại còn dùi thẳng vào lồng ngực Dương Lưu Thư, cái đầu lông xù nhỏ bé không ngừng cọ cằm cô.
Dương Lưu Thư bị cọ đến trong lòng mềm thành một vũng nước, cầm lòng không đậu mỉm cười khen ngợi Đô Đô với Hướng Đông Dương: “Đô Đô thật đáng yêu.”
Hướng Đông Dương cũng cười: “Thích như vậy thì sang năm chúng ta cũng mau chóng sinh một đứa nhé?” Vừa dứt lời, có thể là thấy vẻ mặt cô là lạ, vội xin lỗi, “Không phải anh tạo áp lực cho em đâu, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Anh đón lấy Đô Đô từ trong tay cô, hôn lên vầng trán nhỏ của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me/1048217/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.