Cô ngỡ mình nhìn lầm, bất giác duỗi tay ra sờ. Vốn chỉ nhìn thấy một sợi, vẫn đang nghi hoặc, tay vạch tóc ra, mới phát hiện nhiều hơn thế.
Ở ngay mảng từ thái dương hướng lên trên.
Tay cô vẫn dừng trên tóc anh, người ngây ra tại chỗ.
Trước đây vậy mà chưa từng phát giác.
Bọn họ mấy năm nay thật sự chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Lần này không phải anh về sớm rồi theo đến đây, sau khi cô về nhà tối mai, ngày kia lại phải đi Hoành Điếm, nhập đoàn mấy tháng liền, gần như không có thời gian ở bên nhau.
Vốn không thân mật, mỗi lần gặp nhau đều rất vội vàng......
"Sao thế?" Hướng Đông Dương ngẩng đầu nhìn cô.
Dương Lưu Thư mỉm cười: "Sờ một chút không được à?"
Anh cũng cười, giơ tay sờ tay cô, cắt đoạn băng dính, vứt những mảnh vỡ đã được bọc lại vào thùng rác.
Xử lý xong xuôi, mẹ Dương đã nói với Dương Lưu Thư những gì phải nói, liền đuổi cô ra khỏi phòng bếp.
"Chỉ thêm phiền, ra ngoài ra ngoài, nói chuyện với bố con đi. Xong lát đi dạo với mẹ."
Bố Dương phải soạn bài, ở lại trong nhà. Dương Lưu Thư xuống dưới với mẹ Dương, Hướng Đông Dương đi theo.
Không đi xa, chỉ đi loanh quanh ngay trước khu nhà.
Đi đến khu vui chơi giải trí của khu nhà, ngoài nhóm người đang tập thể dục, còn có một nhóm người đang múa quảng trường ở đó.
Dương Lưu Thư trong giai điệu của 《 Quả táo nhỏ 》 chọt mẹ Dương: "Mẹ, mẹ cũng đi nhảy đi chứ. Nhảy nhiều, tốt cho cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me/1048207/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.