Nào...... Nào có ai lại hỏi như vậy chứ?
Bảo cô trả lời thế nào?
Quá yên lặng, không có lấy chút âm thanh để phân tán lực chú ý.
Trái tim cô đập từng nhịp, nhanh mà nặng, đập đến đau ngực. Nơi trên mặt bị tay anh dán lên kia nóng đến muốn thiêu cháy, cô hô hấp khó khăn, miệng khan lưỡi khô, trong sự căng thẳng cực độ, dứt khoát nhắm mắt lại.
Trên môi bỗng nhiên có một chút cảm giác áp bức mềm mại, thoáng một cái. Lập tức rời đi ngay.
Dương Lưu Thư hơi ngẩn người.
Cứ như vậy?
Mất rồi sao?
Nụ hôn đầu tiên, cứ như vậy mất rồi sao?
Ngắn quá.
Nếu anh hôn lâu hơn chút thì tốt rồi.
Ban nãy đầu óc cô hơi lơ tơ mơ, chưa thực sự cảm nhận được.
Nhưng, ngại nói ra.
Vậy bây giờ, có phải là nên mở mắt không?
Suy nghĩ đó thật ra chỉ chợt lóe qua, cô vừa định mở mắt, trên môi lại có cảm giác áp bức nặng hơn cả vừa rồi.
Lần này anh không rời đi ngay, mà ngậm lấy cánh môi dưới của cô nhẹ nhàng mút vào.
Ướt, nóng, hô hấp quấn lấy nhau, thì ra đây là hôn.
Trong lòng cô có chú nai con, đang vui vẻ chạy nhảy loanh quanh, khiến trái tim cô đập thình thịch, càng đập càng nhanh.
Không thể thở được.
Có thể vì thiếu oxy, cơ thể càng ngày càng mềm, muốn ngã ngay về phía sau.
Trong sự hốt hoảng cảm giác được bế lên, có lẽ là ngồi lên bàn, cứng hơn ghế. Cô còn chưa kịp hít một hơi không khí trong lành, môi lại bị lấp kín.
Đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me/1048198/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.