Edit: V-Emy
Nghỉ ngơi hồi sức một lúc, Thi Hiểu Nhiên đỡ Cố Bắc Viễn đứng dậy, hai người dìu nhau đi về hướng doanh địa đóng quân lúc trước.
Thi Hiểu Nhiên thật lòng không muốn đi tới đó chút nào, khi nàng rời khỏi, nơi đó đã đầy thi thể trên mặt đất, khắp nơi đều là máu thịt, tình cảnh bi thảm này cho dù đang nằm mộng xuất hiện cũng có thể khiến nàng giật mình tỉnh giấc. Nàng không tài nào quên được hình ảnh Bạch Cửu bị đánh văng ra thành đường vòng cung, không quên được ánh mắt không cam lòng của Mặc Tứ lúc sắp chết, còn có nhiều tiếng kêu thảm của hộ vệ Thất Dương Cung.
Đã qua ba ngày, nàng không biết những thi thể này được chôn cất hay không, hay là bị phơi thây nơi hoang dã, trở thành thức ăn trong miệng sài lang hổ báo, nàng thật sự không có dũng khí đối mặt với cái nơi mà những sinh mệnh bị tước đoạt, đối mặt với mặt đất nhuộm máu tanh hỗn độn.
Nhưng đây là ý Cố Bắc Viễn đưa ra, hắn muốn đi doanh địa nhìn xem, tìm một ít dược vật, may thì có thể tìm được mấy con ngựa lúc trước của Thất Dương Cung ở chung quanh, hai người đi sẽ dễ dàng hơn nhiều. Thi Hiểu Nhiên không cự tuyệt, một người bị thương, một nữ nhân không có kinh nghiệm sinh tồn nơi dã ngoại, thật cần càng nhiều thứ mới có thể tiếp tục chống đỡ. Nàng không nói gì nâng dậy hắn, đi đến doanh địa.
Nhưng thời điểm còn cách một khoảng khá xa mới tới nơi, Cố Bắc Viễn lại để nàng dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me-khong-ve/1845685/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.