Edit + Beta: V-Emy
Vào đông Trầm Hoa điện càng lộ vẻ quạnh quẽ trống trải, trừ bỏ vài nụ mai chưa nở, đa số cây cối đều trơ trọi cành, không có nửa phiến lá làm bạn.
Thi Hiểu Nhiên trở lại chỗ ở lúc đầu, phát hiện nó rỗng tuếch, đồ của mình trước kia cũng không còn, nhớ lại ban đầu còn có hai kiện quần áo nàng cực độ thích cùng bộ bài độc nhất vô nhị tự làm, quả thực là có chút u oán.
Cố Bắc Viễn sắc mặt hơi đỏ,“Nàng thiếu cái gì cứ kêu quản sự đưa lại đây.”
Thi Hiểu Nhiên chân mày hạ xuống, thầm oán:“ sao chàng có thể ném hết đồ của ta?”
“Ta nghĩ nàng sẽ không trở lại.” Cố Bắc Viễn thanh âm rất nhẹ,“Đợi ta mang nàng đến khố phòng, bên kia có rất nhiều vật thú vị để ngắm, thích cái gì cứ việc chọn mang về là được.”
Thi Hiểu Nhiên gật gật đầu, cũ không đi, mới không tới, khố phòng Thất Dương Cung nàng còn chưa đi qua, kỳ trân dị bảo khẳng định sẽ khiến nàng đại khai nhãn giới.
Trên đường Thi Hiểu Nhiên hết sức tự nhiên dắt tay hắn, Cố Bắc Viễn cũng gắt gao nắm, độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến, trong lòng một mảnh thỏa mãn.
Không ngờ sau khi đi Thi Hiểu Nhiên cũng thật thất vọng, tuy rằng nơi nơi đều là trân bảo ngọc khí, nhưng chiếm đa số là đao kiếm cổ, cũng không phải thứ nàng có thể sử dụng đến, làm sao có cái gì gọi là thú vị, cuối cùng nàng cầm hai viên dạ minh châu phẫn nộ mà về.
So với khố phòng không thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-me-khong-ve/1845678/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.