Chương trước
Chương sau
Edit: Browniie
Trầm Túy ngầm thu thập không ít người tơ tưởng đến Khương thiếu gia.
Sau khi tan học Khương Húc Hàn cực kỳ cực kỳ dính hắn, Trầm Túy không tìm được cơ hội cảnh cáo người ta, bèn tranh thủ giờ nghỉ giữa tiết, bảo Tô Thần thay hắn, hẹn đối phương ra gặp mặt.
Tô Thần tận tình khuyên nhủ hắn: "Cái này không quang minh lỗi lạc cho lắm đâu, truyền ra hủy hết anh danh một đời của tao."
Trầm Túy bẻ ngón tay kêu răng rắc: "Mày không đi thì tao thu thập mày trước."
Tô đại thiếu đành phải cấu kết với Trầm Túy làm việc xấu.
Những chuyện vụn vặt này không thể truyền ra ngoài được, kết quả là có lần Tô đại thiếu lên chương trình tống nghệ, nghe thấy người khác bàn tán suy đoán Trầm Túy không yêu Khương tổng, không nhịn được phải thay anh em tốt giải thích đôi câu.
Sau này có cơ hội phỏng vấn chính chủ, Trầm Túy hào phóng thừa nhận: "Có tầm năm sáu bảy tám chín người như vậy."
Người chủ trì còn tò mò: "Lúc ấy cậu đánh bọn họ một trận sao? Hay thả pheromone ép lui đối phương?"
"Đều không phải." Trầm Túy nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Chỉ kiểm tra họ học thuộc văn bản với công thức mà thôi."
Tô Thần đi theo cấu kết với hắn làm việc xấu, còn tưởng từ nay đi lên con đường đại ca xã hội, không nghĩ tới anh em tốt túm được người ta thì ép hỏi kiến thức cấp ba, không đáp được thì bắt người ta học, học bằng được mới bằng lòng buông tha.
Giờ nghỉ này học không được thì giờ nghỉ tiếp theo lại học. Hôm nay không học được ngày mai lại tiếp tục.
Học đến mức đối phương suy nhược thần kinh, nhìn thấy hai người thì theo phản xạ chạy trốn, so với chủ nhiệm giáo dục còn giống chủ nhiệm giáo dục hơn.
Mạch não kỳ dị của Tô Thần còn thấy rất quang vinh, thế nên sau này thường xuyên khoác lác với vợ mình: "Năm đó anh cùng anh em tốt là tồn tại chủ chốt của lớp trọng điểm đó."
"Ồ, thế sao hai anh còn tham gia chiêu sinh của bên nghệ thuật vậy." Vợ Tô Thần trợn trắng mắt.
"Thế mà cũng đánh lui được tình địch?" Người chủ trì có chút không tin được, "Phương pháp đơn giản quá vậy."
"Có lẽ bọn họ cho rằng tôi sẽ đánh họ một trận chăng?"
Trầm Túy mỗi lần giáp mặt tình địch cũng không đi tay không. Cấp 2 thiết lập vườn trường của hắn là không học vấn không nghề nghiệp, cấp 3 thì tốt hơn chút, nhưng cũng có không ít vũ khí.
Ngày đó đầu nhỏ của Khương Húc Hàn thật sự không lo lắng cho mình, chỉ lo người khác coi trọng Alpha của bản thân, tặng riêng người yêu một cây gậy phòng sói, dặn Trầm Túy ngày nào cũng phải mang theo.
Cây gậy thô to bằng nửa cổ tay, dài bằng cả cánh tay, đeo sau lưng, uy phong lẫm liệt.
Đối phương nhìn Trầm Túy như vậy, sợ mình đáp sai, bị đánh một gậy.
Người chủ trì nghe vậy trêu ghẹo: "Cây gậy đó còn ở đây không? Không biết các fans có cơ hội chiêm ngưỡng chân dung nó không nhỉ?"
Trầm Túy còn mang theo thật, giơ tay vẫy trợ lý mang lên.
Người chủ trì như thấy quỷ, liên tục chân thành nhìn vào camera: "Tôi bảo đảm tôi không có ý gì với Khương tổng cả."
"Tôi biết." Trầm Túy nói, "Nhưng Khương tổng còn nói, phải mang theo phòng thân, lỡ đâu gặp phải bá vương thì lập tức cho người ta một gậy."
Khương tổng thật đúng là so với xã hội đen còn xã hội đen hơn.
Người chủ trì linh hoạt tìm lý do: "Tôi cũng bảo đảm tôi không có chút hứng thú nào với Trầm thiếu đâu."
Trầm Túy chớp chớp mắt với camera: "Cái này tôi cũng biết, thật ra thì bá vương lớn nhất đã bị tôi ôm về nhà rồi mà."
Lại phát cơm chó đây.
Khương tổng trốn trong văn phòng trộm xem phát sóng trực tiếp, nói với Amy: "Alpha của tôi đẹp trai quá đi thôi."
Amy gâu gâu hai tiếng trong lòng, gật đầu: "Đúng đúng đúng, rất đẹp trai."
"Ai dà, quả nhiên chồng thì phải nuôi từ nhỏ mới tốt." Khương Húc Hàn dạy Amy bằng kinh nghiệm của người từng trải, "Bây giờ em còn nhỏ tuổi đấy, nhanh chóng nuôi một Omega đi."
Amy là một Alpha nữ.
Amy cạn lời: "Tổng tài, em 22."
"Ố." Khương Húc Hàn nghiêm mặt tự hỏi, "Vậy em có thể nuôi một bé 16 tuổi. Đi sang cấp hai bên cạnh xem có bé nào thích hợp không đi."
Amy nghĩ tới mấy nhóc cấp hai mặt trẻ con, run cả người, thành thật nói: "Không hạ thủ được."
Cô không muốn hại đời trẻ vị thành niên đâu!
Khương tổng cho rằng ai cũng giống ngài sao!
16 tuổi đã biết nuôi đàn ông!
"Đó là nguyên nhân tôi có Alpha đó." Khương Húc Hàn kiêu ngạo, "Tôi năm 16 tuổi thật thông minh."
Không phải đâu!
Trong lòng Amy điên cuồng phản bác!
Đó là bởi vì da mặt ngài dày mà thôi!
Khương Húc Hàn 16, 17 tuổi da mặt dày quá thể, càng lớn lại càng mỏng đi, có lẽ là trải qua nhiều chuyện tiếp xúc với nhiều người, dần dần hiểu ra sự ngu ngốc năm đó, sau đó càng ngày càng ngượng ngùng.
Trái lại Trầm Túy thì hoàn toàn tương phản.
Hai người có lúc còn thảo luận về vấn đề này. Lúc ấy Trầm Túy đang bóc tôm cho anh, nghe vậy thì thở dài: "Việc này thuyết minh bé Hàn nhà chúng ta càng ngày càng lõi đời đấy."
Khương Húc Hàn nhìn nhìn hắn. Người kia đã bóc xong vỏ tôm, dùng tay đưa tới tận miệng mình: "Há miệng nào, a —"
Sau khi Khương Húc Hàn ăn xong thì nói: "Em thấy không đúng lắm đâu?"
"Ừm?"
"Rõ ràng là anh trộm da mặt của em đi." Khương Húc Hàn dùng ngón tay chọc chọc, "Bây giờ dùng thương cũng chọc không thủng. Trước kia em bảo anh đút em ăn, anh đều đỏ mặt hết ấy!"
"Thế không phải rất tốt sao." Trầm Túy lời ngon tiếng ngọt mở miệng là ra, "Dáng vẻ đơn thuần của anh em cũng biết."
__HẾT__
Hoàn - 25/04/2022
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.