Edit: Browniie
(Chương này kể về năm cấp 3 của hai anh bé, mình xin đổi ngôi xưng của bé Hàn là "cậu" còn về Khương tổng thì là "anh" nhé)
Hồi học cấp ba, Khương Húc Hàn chính là học sinh ba tốt chăm chỉ học tập mỗi ngày tiến về phía trước.
Trầm Tuý là... không học vấn không nghề nghiệp đệ nhất học sinh kém.
Ít nhất là trường học truyền tin như vậy.
Lúc đó Trầm Tuý thừa nhận mình là học sinh kém, nhưng không học vấn không nghề nghiệp thì không dám gật bừa. Hắn một không trốn học, hai không cãi giáo viên, ba không gian lận, học sinh kém quang minh chính đại như vậy, chỉ có ngẫu nhiên khi tan học trên đường thu thập mấy tên lưu manh, không hiểu sao lại bị gắn cái danh không học vấn không nghề nghiệp.
Phải biết là hắn đi học nghe giảng nghiêm túc lắm đấy nhé, chỉ là nghe không hiểu mà thôi.
Hai người tuy cùng khối, nhưng không cùng lớp, tiếp xúc với nhau ít đến đáng thương. Khương Húc Hàn đành phải lợi dụng lúc tự học với tan học chạy nhanh đến ngắm Trầm Tuý.
Lúc lên năm 11 học kỳ sau, Khương Húc Hàn bị giáo viên kéo đi thi tuyển, sau khi tan học phải ở lại làm bài, ba ngày trời không gặp được Trầm Tuý.
Khương thiếu gia phẫn nộ rồi.
Lúc về đến nhà giận đùng đùng ném cặp lên sô pha, xụ mặt giận dỗi.
Chu quản gia pha ly trà hoa cúc, nhìn dáng vẻ của tiểu thiếu gia, hiểu rõ nói: "Cháu lại không gặp được Trầm thiếu gia sao?"
Khương Húc Hàn hứ một tiếng: "Suốt ngày bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-gio-lanh/969188/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.