ộc Châu quả không hổ danh là “thành phố mưa”, cùng với câu nói “trời không nắng được quá 3 ngày”. 
Đường Tô đến đây đã 3 ngày, cơn mưa rả rích chưa từng dừng lại, như thể muốn rửa sạch cả thế giới, gột bỏ mọi dơ bẩn và tội lỗi, trả lại sự tinh khiết. 
Sau cơn mưa nhất định sẽ có nắng, cuộc đời cũng như vậy. 
Đường Tô bước đi trên con đường vẫn còn ẩm ướt, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi cả con phố, cô gập ô lại, bước vào tiệm bánh bên đường, mua một túi bánh su kem. 
Có người sinh ra đã yêu thích vị ngọt, cũng có người từ nhỏ đã lớn lên trong hũ mật nhưng chẳng hiểu thế nào là hạnh phúc. 
Rời khỏi tiệm bánh, cô tiếp tục đi, con phố này khá cũ, nhà cửa cũng thấp, đây là một thị trấn nhỏ. 
Đi thêm mấy bước chân là có thể nhìn thấy một cửa hàng bán cá, người dân Lộc Châu thích ăn cá, điều này ai cũng biết. 
Lên xe bus, Đường Tô bật điện thoại, chiếc điện thoại đã bị tắt nguồn cả tuần, vừa mở lên liền có hàng chục tin nhắn hiện lên. Có tin của Lục Miên, có của trợ lý, nhưng nhiều nhất vẫn là từ quản lý của cô: “Rốt cuộc cô đã đi đâu! Cô định làm tôi tức chết đúng không! Bây giờ lại chơi trò mất tích! Cô còn muốn làm việc trong giới nữa hay không!” 
“Lúc trước thì nói muốn xin nghỉ, tôi không đồng ý. Không đồng ý thì cô liền chạy à! Cô có bản lĩnh chạy rồi thì đừng bao giờ quay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-giac-he/3743617/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.