Hai người đang ngồi trên giường, mặt đối mặt nhìn nhau, Từ Trầm đặt tay lên môi, ra hiệu im lặng với Lục Miên. Cùng lúc đó, ba người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất là Mộc Thiên, Đại Châu và Cảnh Đồng đang áp tai vào cửa phòng Từ Trầm nghe lén ở bên ngoài.
“Đúng là cạn lời với các cậu.” Mạnh Dao Quang đi tới, liếc mấy người bọn họ: “Đều không có việc gì phải làm đúng không, đừng đứng đây cản đường.”
Bị đội trưởng giáo huấn một trận, ba người mất hứng cụp đuôi trở về phòng của mình.
Sau khi bọn họ rời đi, Mạnh Dao Quang vẻ mặt không tự nhiên đi đến trước cửa phòng Từ Trầm, áp tai vào chăm chú lắng nghe.
“Anh mua về rồi?” Ánh mắt Lục Miên nhìn về phía hai hộp đồ màu đỏ trên bàn.
“Ừm.”
“Vậy….còn tới nữa không?”
“Tới cái gì, tới chơi game à?” Anh trêu.
Lục Miên bĩu môi, không muốn để ý đến anh.
Từ Trầm thâm tình nhìn cô, có chút bất đắc dĩ nói: “Phòng không cách âm…”
Lục Miên nhụt chí mà nằm dài trên giường, lật người đưa lưng về phía anh, không muốn để ý đến anh.
Từ Trầm cười khẽ một tiếng, đưa tay ra vuốt tóc Lục Miên: “Rất muốn à?”
“Hoàn toàn không muốn chút nào!” Lục Miên giận dỗi nói.
“Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.” Từ Trầm nằm xuống bên cạnh, ghé sát vào mặt cô: “Mấy người họ được mời tham gia một buổi triển lãm truyện tranh, không hiểu sao lại về sớm như vậy.”
“Em về đây.” Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-giac-he/3743372/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.