Khi Lục Miên nghe được thanh âm của anh, cả người cứng đờ lại, toàn bộ máu trong cơ thể lập tức dồn hết lên đỉnh đầu. Sao anh lại ở đây! Sao anh lại… ở đây!
Lão Côn vừa lăn vừa bò vào hậu trường, đẩy đẩy Lục Miên: “Sao rồi, chị vui đến mức ngây người rồi chứ gì! Chị còn không mau ra ngoài đi, đại thần Eric mà chị luôn ngưỡng mộ đang ở phòng cạnh hội trường chờ chị đấy! Hè hè! Xem ra anh ấy cũng rất tán dương chị đấy…”
Hai tai của Lục Miên ù đi, cũng không thấy Lão Côn đang nói gì, bước chân hoàn toàn không theo khống chế của cô, đi ra ngoài hành lang hậu trường, đi đến căn phòng bên cạnh giảng đường, hít sâu một hơi, rồi đẩy cửa đi vào.
Căn phòng vắng tanh, Từ Trầm tựa người vào từng, vẫn là dáng người cao lớn, anh mặc một chiếc áo len rộng màu xanh đậm, nhiều năm không gặp, đôi chân của anh đã trở nên thon dài hơn nhiều, thấy Lục Miên đi vào, anh quay người lại, xa xa nhìn cô: “Bạn học Lục, đã lâu không gặp.”
Thấy đôi mắt Lục Miên đang nhìn chằm chằm vào mình, Từ Trầm cười khẽ, vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh nhàn nhạt nói: “Bạn học Lục không định chuẩn bị cho tớ một cái ôm sau lâu ngày gặp lại sao?” (Mỏ không chỉ hỗn lại còn thèm đòn =)))))))))
Anh vừa dứt lời, Lục Miên đã trực tiếp lao về phía anh, đồng thời cởi chiếc cặp đựng máy tính ra, chạy tới đập mạnh chiếc túi vào người anh: “Ôm em gái nhà cậu! Từ Trầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-giac-he/3743369/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.