“Bạn học tới à?” Lục Thời Huân đặt vali ở ngay cửa ra vào, bước vào phòng khách, vẻ mặt vô cảm đánh giá Từ Trầm.
“Cháu chào chú, cháu là Từ Trầm, bạn cùng lớp với Lục Miên ạ.” Từ Trầm nhìn ông nói.
“Ồ! Chú nhớ ra cháu rồi, lần họp phụ huynh trước, chú đã ngồi nói chuyện với mẹ cháu.” Lục Thời Huân gật đầu, liếc nhìn Lục Miên đang đứng ngây người ở cửa phòng bếp, sợ tới mức mặt mày tái mét: “Muộn thế này rồi, trong nhà có khách tới sau không mời bạn ở lại ăn ăn tối, dì Chu đâu?”
“Xin….xin nghỉ rồi ạ…” Lục Miên nghe thấy giọng nói run rẩy của mình.
Lục Thời Huân cởi áo khoác ngoài rồi treo lên giá, sau đó nói: “Vậy bố sẽ đích thân xuống bếp, Tiểu Từ, cháu ở lại ăn trưa nhé.”
“Chú vừa về đến nhà, chú cứ nghỉ ngơi trước đi ạ, để cháu nấu.” Từ Trầm nói.
“Không được, Lục gia nhà chú có quy tắc, không thể để khách động tay động chân.” Lục Thời Huân kiên trì, đi vào phòng bếp nó với Lục Miên: “Con đứng ở bên cạnh giúp bố đi.”
Từ Trầm cởi tạp dề ra, bất đắc dĩ nhìn Lục Miên, Lục Miên cắn môi, đi vào phòng bếp, nghiêm túc đứng bên cạnh Lục Thời Huân.
“Bạn trai à?” Lục Thời Huân bình tĩnh hỏi, cho một chút dầu vào chảo, sau đó đập một quả trứng.
“Không phải ạ.” Lục Miên cắn răng cúi đầu xuống, vẫn muốn bao biện một chút.
“Không phải bạn trai mà con có thể dẫn về nhà được à?” Giọng nói của Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-giac-he/3743362/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.