Khi cửa phòng vừa đóng lại, Lục Miên đã lặng lẽ mở mắt ra.
“Cậu không cần phải nghĩ cách lừa tớ, tớ đã tỉnh từ lâu rồi.”
Lục Miên nhàn nhạt nói, cô chỉ đang đợi Đường Tô kéo Hạ Kiêu Dương rời đi, cô và cô ấy là bạn thân nhiều năm, chút ăn ý đó tất nhiên vẫn phải có.
“Con gái, đôi khi thông minh quá cũng là một loại phiền toái.” Từ Trầm đứng dậy từ bệ cửa sổ, đi đến bên cạnh giường, đứng từ trên cao nhìn xuống cô.
Lục Miên từ trên giường ngồi bật dậy, dùng hai tay chải thẳng mái tóc dài đen hiện đang rối bù của mình, cụp mắt xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt mũi đỏ bừng: “Cậu muốn nghe chính miệng tớ nói sao?”
“Lục Miên, cậu có hiểu tớ không?” Thanh âm của Từ Trầm rất thấp, nét dịu dàng trong mắt dần dần biến mất.
“Nếu cậu đồng ý cho tớ cơ hội này.” Lục Miên ngẩng đầu nhìn anh.
Từ Trầm nhếch khóe miệng lên, ngồi xuống mép giường, quay đầu lại đối mặt với cô: “Trong vườn hoa ngày đó, cậu cũng đã nhìn thấy rồi, tớ ấy à…. cũng chả phải người tốt lành gì.”
Hô hấp Lục Miên cứng lại, nghĩ tới cảnh anh và Trương Dã hôn nhau, chính là nụ hôn bá đạo và cuồng dã như vậy.
“Cậu muốn hiểu tớ, vậy làm thế nào để hiểu?” Anh quay người lại, cúi người về phía cô, từ từ tiến lại gần, ánh mắt nhìn cô đầy bức bách. Anh tiến, cô lùi, hai người cứ gần nhau trong gang tấc, cả người cô bị anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-giac-he/3743350/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.