“Khoan đã! Ngài đi đâu vậy? Cuộc họp vẫn chưa kết thúc mà!”
“Họp cái rắm ấy!” Hắn không quay đầu, chỉ tức giận nói vọng lại phía sau: “Ông đây phải đến bên vợ. Tiện thể... dạy dỗ “tiểu tam” nữa!”
What the f*ck??!
Cái quái gì vậy?
Thiếu phu nhân tương lai rõ ràng chỉ gọi đến thông báo tin vui thôi mà. Vì lí do gì hắn lại suy đoán v.ặn v.ẹo như vậy?
Không lẽ bản thân hắn s.ướng quá hóa rồ, đâm ra mê sảng luôn rồi?
“Có... có cần phải gọi bác sĩ tâm lý đến không?”
“Không cần đâu. Tôi thấy bệnh của ngài ấy hết thuốc chữa luôn rồi!”
“...”
...
Thiệu Phong vừa thực hiện xong một ca phẫu thuật, mông chưa kịp chạm vào ghế đã bị Mạc Đình Cảnh túm lấy, lôi một mạch đến nước Pháp xa xôi.
Bước xuống sân bay, trong lòng Thiệu Phong vẫn nghẹn một bụng câu hỏi tại sao?
Anh trưng ra bộ mặt đần thối, nhíu mày lên tiếng:
“Gì vậy? Cậu 'b.ắt c.óc' mình đến đây làm gì?”
Hơn nữa, còn chuẩn bị đầy đủ giấy tờ luôn mới ghê chứ. Chẳng lẽ hắn đổi nghề, lẻn vào nhà Thiệu Phong ăn cắp giấy tờ?
Mạc Đình Cảnh không nói một lời nào, trực tiếp quăng một tấm thẻ tín dụng cho Thiệu Phong, sau đó nhanh chóng liên lạc với tài xế đưa đón.
“Ê ê, cái quái gì vậy?”
“Mạc Đình Cảnh, giải thích rõ ràng coi. Có tin ông đây bỏ về không hả?”
Hắn cúp máy, quay qua nhìn Thiệu Phong đang càm ràm. Thở dài một hơi, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475958/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.