Sáng sớm hôm sau.
Mạc Đình Cảnh bị ánh nắng yếu ớt hình rẻ quạt đánh thức, nhíu mày, chống tay ngồi dậy. Sực nhớ ra điều gì đó, hắn quay đầu sang bên cạnh, mong muốn được nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Thế nhưng, đập vào mắt hắn lại là phần đệm trống trơn.
Phần đệm đã nhuốm cái lạnh của màn đêm, lạnh ngắt không vương chút hơi ấm nào. Có lẽ... người ngủ cùng hắn đêm qua, đã rời đi rất lâu rồi.
Mạc Đình Cảnh rũ mi, ngồi thẫn thờ trên giường hồi lâu. Rõ ràng là ngày mới đầy chan hòa, thế nhưng với hắn mọi thứ lại thật ảm đạm.
Người con gái hắn yêu rời đi rồi, chính thức rời khỏi hắn rồi. Bối Mạt rời đi, mang theo tất cả màu sắc và âm thanh trong thế giới buồn tẻ của hắn.
Cười nhạt một tiếng, hắn thở dài một hơi, cảm thấy bản thân của hiện tại thật thảm hại. Chỉ vì một cô gái cũng đủ khiến hắn trở nên tàn tạ như vậy.
Mạc Đình Cảnh cứ cho rằng, qua một thời gian nữa, quen với cuộc sống không có cô, hắn sẽ không cảm thấy trống rỗng nữa. Nhưng, hắn đã sai, sai nghiêm trọng. Ngày qua ngày, nỗi buồn ảo não ấy vẫn cứ đeo bám hắn, ám ảnh tâm trí hắn, khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên.
Cho dù có cố gắng đến đâu, hắn cũng không có cách nào đem cô xóa khỏi đầu óc mình. Cả lí trí và con tim hắn đều đang kêu gào.
Hắn cần cô!
Rất rất cần cô!
Tình trạng xấu kéo dài từ ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475956/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.