Mạc Đình Cảnh bị ánh nắng yếu ớt hình rẻ quạt đánh thức, nhíu mày, chống tay ngồi dậy. Sực nhớ ra điều gì đó, hắn quay đầu sang bên cạnh, mong muốn được nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Thế nhưng, đập vào mắt hắn lại là phần đệm trống trơn.
Phần đệm đã nhuốm cái lạnh của màn đêm, lạnh ngắt không vương chút hơi ấm nào. Có lẽ... người ngủ cùng hắn đêm qua, đã rời đi rất lâu rồi.
Mạc Đình Cảnh rũ mi, ngồi thẫn thờ trên giường hồi lâu. Rõ ràng là ngày mới đầy chan hòa, thế nhưng với hắn mọi thứ lại thật ảm đạm.
Người con gái hắn yêu rời đi rồi, chính thức rời khỏi hắn rồi. Bối Mạt rời đi, mang theo tất cả màu sắc và âm thanh trong thế giới buồn tẻ của hắn.
Cười nhạt một tiếng, hắn thở dài một hơi, cảm thấy bản thân của hiện tại thật thảm hại. Chỉ vì một cô gái cũng đủ khiến hắn trở nên tàn tạ như vậy.
Mạc Đình Cảnh cứ cho rằng, qua một thời gian nữa, quen với cuộc sống không có cô, hắn sẽ không cảm thấy trống rỗng nữa. Nhưng, hắn đã sai, sai nghiêm trọng. Ngày qua ngày, nỗi buồn ảo não ấy vẫn cứ đeo bám hắn, ám ảnh tâm trí hắn, khiến hắn ăn không ngon, ngủ không yên.
Cho dù có cố gắng đến đâu, hắn cũng không có cách nào đem cô xóa khỏi đầu óc mình. Cả lí trí và con tim hắn đều đang kêu gào.
Hắn cần cô!
Rất rất cần cô!
Tình trạng xấu kéo dài từ ngày này sang ngày khác khiến hắn bị thiếu ngủ nghiêm trọng, đến mức phải dùng cả thuốc ngủ.
“Chậc, thằng đ.iên này!” Thiệu Phong nhìn thấy hắn thân tàn ma dại, tức giận đến nỗi túm lấy cổ áo hắn mà quát mắng: “Mẹ k.iếp! Tao mới đi công tác có hai tuần mà mày đã biến bản thân thành con quỷ gì vậy?”
“...”
“Con quỷ thâm tình chắc! Tỉnh táo lại đi!”
“Phong...” Mạc Đình Cảnh cười nhạt, chậm rãi khép đôi mắt đờ đẫn, mệt mỏi lại. Hình ảnh bóng hồng quen thuộc rất nhanh hiện ra trước mắt. Hắn cười khổ, cất giọng khàn khàn: “Mày không hiểu...”
Thiệu Phong đương nhiên không hiểu. Bởi anh ta chẳng biết “yêu” là gì.
“Tao... không thể ngừng nhớ em ấy.”
Thế giới của hắn không rộng lớn mà chỉ gói gọn trên một người duy nhất, là cô!
Cô đi rồi, đem theo thế giới của hắn, mang cả linh hồn hắn đi rồi. Hắn sống chỉ như một cái xác không hồn mà thôi.
...
Kể từ đêm bị Bối Dực “bắt cóc” đưa lên máy bay, Bối Mạt đã đến thủ đô Paris của Pháp được hai tháng rồi. Trong khoảng thời gian này, cô trở nên trầm tính hơn hẳn, không còn nói cười nhiều như trước.
Nhìn vào đôi đồng tử xinh đẹp của cô, thứ người ta thấy được chỉ là một làn sương mù dày đặc, chất chứa nỗi cô đơn và trống trải.
“Đừng ngồi thất thần nữa, em còn không nhanh lên là muộn giờ đấy.”
“... Vâng!”
Hiện tại, Bối Mạt đang làm việc tại một chi nhánh nhỏ của Bối thị đặt tại Pháp. Là người thích che giấu bản thân, làm một người bình thường, sống hòa đồng với những người xung quanh, cô quyết định làm một nhân viên tầm thường.
Vốn sở hữu diện mạo xinh đẹp, ưa nhìn, lại thêm cái tính điềm đạm, hiểu chuyện, trong mắt người khác giới, Bối Mạt không khác gì nữ thần. Cô rất được lòng đồng nghiệp nam, nhưng lại khiến các đồng nghiệp nữ mất lòng.
Bối Mạt vừa đến nơi làm việc, vị giám đốc luôn đeo bám cô trong suốt một tháng nay đã đợi sẵn ở cửa vào văn phòng khiến cô nhăn mày, lòng đầy khó xử.
“Chào giám...”
“Bối Mạt, tôi thích em!”
“...”
Bối Mạt thở dài một tiếng. Ngày này cuối cũng cũng tới rồi. Tuy vị giám đốc này rất tốt, nhưng so với người đàn ông của cô thì vẫn còn kém xa lắm.
“Giám đốc, thật xin lỗi. Anh không phải gu của tôi.”
“Vậy... gu của em là gì?”
“Phải đ.iên, phải b.iến th.ái, phải m.ất d.ạy, phải đẹp trai, phải nhiều t.iền.” Bối Mạt nói một tràng dài, sau đó liền chốt hạ: “Cuối cùng, quan trọng nhất, phải già hơn tôi mười hai tuổi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]