“Lần này trở về, anh chính là muốn Tiểu Mạt ra nước ngoài du học, phát triển bản thân mình, sau đó kiếm một tấm chồng tốt.”
Mạc Đình Cảnh: “??!”
Nghe được lời này, trái tim Mạc Đình Cảnh bỗng ch.ết lặng. Bên tai vang lên tiếng ù ù, hắn không rõ đó là tiếng động gì. Dường như hắn không còn muốn nghe thêm bất cứ âm thanh nào nữa.
Chỉ một câu nói đơn giản cũng đủ để khiến hắn suy sụp tinh thần, mất đi toàn bộ sức lực, hoàn toàn gục ngã.
“Để con bé xuất ngoại, có phải hơi...nguy hiểm quá không?”
Hít sâu một hơi, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng, thế nhưng giọng nói trầm khàn nhuốm màu buồn bã đã tố cáo hắn.
Mà Bối Duệ với chỉ số cảm xúc thấp đến đáng thương đương nhiên không nhận ra điều đó. Ông chỉ cho rằng người anh em chí cốt của mình đang lo lắng cho Bối Mạt mà thôi.
Bối Duệ thở dài trong lòng: được người ta chăm như chăm con gái thế này, xem ra nhóc con nhà mình không còn cơ hội nữa rồi.
Nghĩ đến đây, ông càng có quyết tâm phải đưa con gái đi du học bằng được. Cho nên, ông không chút do dự đáp lại:
“Không nguy hiểm, có anh trai nó đi cùng mà.”
“Con bé cũng đã sớm tốt nghiệp đại học rồi, cũng nên bước ra thế giới để phát triển bản thân.”
Sớm đã tốt nghiệp đại học?
Sáu chữ này là lần đầu tiên Mạc Đình Cảnh nghe thấy. Nếu như hắn biết đến điều này lớn hơn, hắn đã không chút do dự nào khiến cô m.ang th.ai con của hắn rồi!
Ch.ết tiệt!
Vậy ra khi ấy, Bối Mạt nhất quyết không muốn hắn dùng biện pháp an toàn là vì thế.
Cái gì mà chú tâm vào việc học, nắm bắt cơ hội, Bối Mạt vốn dĩ không cần. Bởi vì ngay từ khi sinh ra cô đã ở vạch đích sẵn rồi, là một đứa trẻ ngậm thìa vàng chân chính.
Mà Bối Mạt ở bên kia vốn đang tâm sự, nói cười với mẹ mình, khi nghe thấy lời nói của cha mình, biết bản thân sắp phải rời xa hắn, nụ cười trên môi bỗng chốc vụt tắt.
Cô quay phắt lại nhìn cha mình, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, giận dữ và không cam lòng.
“Cha, con không muốn!”
“Tiểu Mạt, con đã ăn không ngồi rồi gần hai năm rồi, không thể tiếp tục sống mà không có ý chí cầu tiến nữa.”
“Nhưng mà, con...”
“Mạt, nghe lời cha đi con. Cha đây là đang muốn tốt cho con mà.”
Thanh Lan nghe ý kiến của chồng, cảm thấy cũng không có vấn đề gì phải phản đối, trái lại còn vô cùng ủng hộ, tán thành.
Bối Mạt hết nhìn cha lại nhìn mẹ, cuối cùng lại quay sang nhìn anh trai cầu cứu. Thế nhưng Bối Dực cũng không chịu lên tiếng giúp cô, bởi bản thân anh cũng cho rằng việc trước mắt cô cần làm là phải hoàn thiện bản thân. Muốn xứng đáng với người đàn ông đứng trên vạn người như Mạc Đình Cảnh, Bối Mạt nhất định phải nỗ lực hơn nữa.
Bối Mạt thở dài, biết bản thân không thể thay đổi suy nghĩ của mọi người trong gia đình, chỉ có thể ủ rũ nhận mệnh. Rời xa hắn đã đáng sợ, nhưng rời xa mà không hẹn ngày gặp lại lại càng đáng sợ hơn gấp trăm, gấp ngàn lần.
Cái nhìn của Bối Mạt rơi xuống trên người Mạc Đình Cảnh, người nãy giờ vẫn luôn im lặng. Cô hít sâu một hơi, quay sang nhìn gia đình mình.
“Cha, mẹ, anh, trước khi đi, con muốn...”
...
“Em đang làm gì vậy?”
“S.àm s.ỡ anh.”
Vừa nói, Bối Mạt vừa tháo rời từng cúc áo sơ mi của hắn. Rất nhanh, cơ bụng sáu múi cùng thân hình tỉ lệ vàng đã hiển hiện trước mắt cô.
Khuôn mắt Bối Mạt đỏ lên vì ngại ngùng, cô âm thầm nuốt nước bọt, che giấu đi sự thèm thuồng của bản thân. Thật mẹ nó, hắn cũng quá “ngon” rồi.
Cô vươn tay, chạm lên cơ bụng cứng rắn của hắn, không nhịn được mà xoa xoa, nắn nắn. Bàn tay hư hỏng chu du, chơi đùa trên khuôn ngực hắn.
“Đừng quậy.” Mạc Đình Cảnh nắm lấy bàn tay Bối Mạt, cất giọng trầm thấp: “Mau ngủ đi, ngày mai... em phải rời đi rồi.”
Càng nói, giọng nói của hắn càng nhỏ dần, thẳng đến khi Bối Mạt không thể nghe thấy bất cứ lời nào nữa.
Hắn buồn, cô cũng buồn.
Hắn nuối tiếc, cô cũng vậy.
Bối Mạt hôn lên yết hầu gợi cảm của hắn, chậm rãi l.iếm nhẹ một cái khiến hắn giật mình. Chưa để hắn kịp định thần, Bối Mạt đã ngồi lên người hắn, cười như không cười.
“Đêm cuối cùng, anh không muốn cùng em chia sẻ hơi ấm sao?”
“Anh...”
Hắn đương nhiên là muốn, thật sự rất muốn. Thế nhưng, hắn sợ, sợ bản thân sẽ lưu luyến, mê đắm cảm giác điên cuồng ấy mãi không thôi, sợ bản thân ngủ quá sâu, sáng mai tỉnh dậy sẽ không thấy cô đâu nữa.
“Mạt, ngủ đi. Hôm nay... cả hai đều đã quá mệt rồi.”
“Chậc...”
Bối Mạt tặc lưỡi, không chút do dự nào luồn tay vào bên trong hai lớp vải quần, xoa xoa nắn nắn “cần tăng dân số” vẫn đang ngủ say. Rồi đột nhiên cô siết chặt lấy thứ yếu ớt của hắn khiến hắn đau đến suýt xoa, giật nảy một cái.
“Em!!”
Cô cong môi cười tà, dáng vẻ thập phần lưu manh, b.iến th.ái:
“Anh cứ việc ngủ đi. Em sẽ “mát xa” cho cậu em của anh, để anh dễ đi vào giấc ngủ hơn.”
Nói xong, Bối Mạt không chút do dự nào bóp mạnh thêm một lần nữa khiến hắn kêu oai oái.
Mạc Đình Cảnh: “...”, là dễ đi vào giấc ngủ dữ chưa??!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]