“Lần này trở về, anh chính là muốn Tiểu Mạt ra nước ngoài du học, phát triển bản thân mình, sau đó kiếm một tấm chồng tốt.”
Mạc Đình Cảnh: “??!”
Nghe được lời này, trái tim Mạc Đình Cảnh bỗng ch.ết lặng. Bên tai vang lên tiếng ù ù, hắn không rõ đó là tiếng động gì. Dường như hắn không còn muốn nghe thêm bất cứ âm thanh nào nữa.
Chỉ một câu nói đơn giản cũng đủ để khiến hắn suy sụp tinh thần, mất đi toàn bộ sức lực, hoàn toàn gục ngã.
“Để con bé xuất ngoại, có phải hơi...nguy hiểm quá không?”
Hít sâu một hơi, cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng, thế nhưng giọng nói trầm khàn nhuốm màu buồn bã đã tố cáo hắn.
Mà Bối Duệ với chỉ số cảm xúc thấp đến đáng thương đương nhiên không nhận ra điều đó. Ông chỉ cho rằng người anh em chí cốt của mình đang lo lắng cho Bối Mạt mà thôi.
Bối Duệ thở dài trong lòng: được người ta chăm như chăm con gái thế này, xem ra nhóc con nhà mình không còn cơ hội nữa rồi.
Nghĩ đến đây, ông càng có quyết tâm phải đưa con gái đi du học bằng được. Cho nên, ông không chút do dự đáp lại:
“Không nguy hiểm, có anh trai nó đi cùng mà.”
“Con bé cũng đã sớm tốt nghiệp đại học rồi, cũng nên bước ra thế giới để phát triển bản thân.”
Sớm đã tốt nghiệp đại học?
Sáu chữ này là lần đầu tiên Mạc Đình Cảnh nghe thấy. Nếu như hắn biết đến điều này lớn hơn, hắn đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475953/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.