'Mạt Mạt, anh thương em đến già. Cho nên...”
Bàn tay hư hỏng của hắn luồn vào bên trong chiếc váy đen tuyền trên người cô, chậm rãi xoa nắn bắp đùi non mềm khiến cô giật nảy một cái.
“Cho nên, hôm nay, hiện tại, lúc này, anh sẽ tha em đến giường!”
“Dạ?”
Bối Mạt ngẩn người, chưa kịp tiêu hóa lời nói mờ ám nào đó thì đầu óc đã được một hồi quay cuồng. Đến khi ổn định lại, Mạc Đình Cảnh đã hoàn toàn đè lên thân thể nhỏ bé của cô, kiểm soát triệt để.
Hắn liếm môi, để lộ ra dáng vẻ đầy b.iến th.ái, lưu manh trước mặt cô. Bối Mạt nhìn một màn này, hơi mất tự nhiên nhíu nhíu chân mày. Cô thấp giọng nhắc nhở:
“Anh... anh ơi... nặng quá, em chịu không được...”
Vừa nói, Bối Mạt vừa chống tay lên khuôn ngực Mạc Đình Cảnh, cố gắng đẩy hắn ra. Thế nhưng, cơ thể cao gầy của hắn giống như một ngọn núi vững chãi, có đẩy thế nào cũng vô tác dụng.
Mạc Đình Cảnh cười một tiếng, sau đó liền nắm lấy tay Bối Mạt, lần nữa đặt lên một nụ hôn.
Lần này, cơ thể Bối Mạt bỗng có phản ứng mãnh liệt hệt như có một dòng điện chạy qua. Trực giác nhạy bén của phụ nữ réo lên hồi chuông cảnh báo, kêu cô mau chóng tránh xa hắn ra.
Bối Mạt rụt tay lại, trong bụng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cô nhăn mày, dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra.
“Buồn nôn quá... anh, anh tránh ra đi...”
Trong tình cảnh này mà cô bỗng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475951/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.