Chương trước
Chương sau
“Ra là ông chú già khoái nhai kẹo ba con sói...”

“Ưm... giả vờ đứng đắn cái gì... chú lại chẳng khoái bỏ mẹ...”

“...” Mạc Đình Cảnh ngây người, hai mắt tràn đầy kinh ngạc. Hắn như ngốc trệ, đứng chôn chân tại chỗ, cung phản xạ thần kinh như dài thêm cả thước, nhất thời không thể tiêu hóa được lời Bối Mạt. Hắn luôn miệng: “Em... em...”

“Em cái rắm... hức...”

Bối Mạt cau mày, vươn tay đẩy hắn ra, hùng hổ đứng lên ghế, một chân đạp lên bàn, từ trên cao nhìn xuống hắn với vẻ mặt đầy đắc ý.

“Bé ngoan, gọi chị.”

Mạc Đình Cảnh: “??!”

Bối Mạt thiếu kiên nhẫn, nhíu đôi mày tinh tế của mình, cô cất cao giọng lặp lại:

“Bé ngoan, gọi chị!”

“Ngoan mới có thưởng nha.”

Hắn thở hắt một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận đang bộc phát trong lòng. Có trời mới biết hiện tại hắn có bao nhiêu tức giận.

Mạc Đình Cảnh có nằm mơ cũng không ngờ đến, Bối Mạt sau khi uống say thì lập tức thay đổi chóng mặt, chẳng còn dáng vẻ nhu thuận, điểm đạm, đáng yêu thường ngày nữa.

Bối Mạt trông thấy hắn im lặng liền bĩu môi không vui, không chút do dự nào nhảy lên, câu lấy cổ hắn khiến hắn loạng choạng suýt té. Cọ cọ vào má hắn, cô nhẹ giọng:

“Biết rồi... nơi đông người nên em không dám gọi phải không?”

“Ưm... đi, về nhà, về nhà rồi lại gọi!”

Mạc Đình Cảnh: “...”, ngày mai tỉnh dậy, tôi xem em còn giấu mặt mũi đi đâu được nữa.

Tối hôm nay, hắn cảm thấy bản thân triệt để mất sạch thể diện với cô luôn rồi. Vì tương lai ra đường không cần vệ sĩ đi cùng, cũng không phải đeo khẩu trang, hắn nhất định phải nhanh chóng ngăn chặn tin tức này truyền ra bên ngoài.

...

Tống khương nghe tin bạn thân từ nước ngoài trở về liền thu xếp toàn bộ công việc, thậm chí còn vứt cả hợp đồng ngàn tỷ chỉ để đi gặp bạn thân.

“Thật ra, cậu không cần phải như vậy.”

Bối Dực khẽ thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng. Tựa lên thanh chắn bên đường, đưa mắt nhìn ánh đèn thành phố xa hoa, đáy mắt anh thoáng ẩn hiện nỗi buồn ảo não.

Tống Khương đứng kế bên anh, nhìn anh hồi lâu rồi mới nói:

“Hôm nay là sinh nhật Tiểu Mạt Mạt, cậu không tính chúc con bé sang tuổi mười tám à?”

“Nó tắt máy rồi, gọi mấy cuộc cũng không có phản hồi.” Bối Dực như nhớ ra điều gì đó, lại nói. “Đúng rồi, bé con nói bản thân yêu đương rồi. Hình như còn ở chung, còn gọi “ chú, chú” nữa. Mình tức quá nên đã tặng hắn ta một vé vào tù bóc lịch.”

Phụt, khụ khụ...

Tống Khương nghe được lời này lập tức sặc nước bọt, ho sặc sụa mấy cái. Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh hơi thở cùng nỗi xúc động trong lòng, liền nắm chặt bả vai Bối Dực.

“Cậu toi đời rồi!”

“Hiện tại, Tiểu Mạt Mạt chính là ở với chú Cảnh nha, ở với thần tượng của cậu đó. Cậu vô tình hại c.h.ế.t người ta rồi.”

Bối Dực: “!!!”

Khoan đã, vậy cái “em rể tương lai” là sao? Chẳng lẽ Bối Mạt, em gái anh đối với chú Cảnh... không thật sự là tình cảm chú cháu trong sáng ư?

Bối Dực trong cuộc đời trai tân hai mươi hai năm, lần đầu tiên cảm thấy thế giới quan đổ nát, hoài nghi nhân sinh!

...

Nhà họ Mạc.

Mạc Đình Cảnh trở về nhà, không chút do dự liền đem Bối Mạt đang say khướt về phòng mình. Vừa đặt cô ngồi xuống giường, ai đó đã không muốn rời khỏi hắn, vươn tay nắm lấy mái tóc mềm mượt của hắn.

“Á, Mạt, em làm gì vậy?”

“Hức... tóc anh trai thật mềm... sờ rất đã... chị đây rất thích nha...”

Hắn bất lực, cũng không nỡ đẩy cô ra nên chỉ còn cách cúi đầu, để cô thoải mái đùa nghịch mái tóc của mình. Bối Mạt được đà lấn tới, cười hì hì ngốc nghếch, hết sờ, xoa, nắm rồi lại kéo khiến hắn vừa yêu vừa tức.

“Anh trai, ngoan, kêu một tiếng “chị” đi...”

“Mạt Mạt, em say rồi...”

“Hức...”

Bối Mạt đột nhiên nức nở, khuôn mặt phiếm hồng lúc này tràn đầy ủy khuất. Cô khóc nấc lên, nghẹn ngào nài nỉ:

“Anh hết thương chị rồi... chả yêu chị... chả thương chị...”

“Mau quỳ tạ tội đi... hu hu...”

Nhìn thấy nước mắt người thương rơi xuống, lòng Mạc Đình Cảnh đột nhiên đau thắt lại. Nơi cổ họng như bị ai đó siết chặt, hơi thở như bị tước đoạt.

Hắn cắn môi, cuối cùng cũng quyết định hạ cái tôi kiêu hãnh xuống. Mất mặt một chút cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để cô khóc!

Mạc Đình Cảnh thỏa hiệp: “Được, chị gái nhỏ, đừng khóc nữa, tôi quỳ là được chứ gì.”

...

Nửa tiếng sau.

Mạc Đình Cảnh quỳ một lúc, hai chân đã trở nên tê cứng, vô cùng khó chịu. Ngước mắt nhìn cô gái nhỏ ngồi trên giường, hắn thấp giọng xin xỏ:

“Mạt Mạt, chân tôi tê, quỳ không nổi nữa, em có thể...”

“Vậy thì bò đi!”

Bối Mạt lập tức đánh gãy lời nói của hắn.

“Anh trai, bò bằng hai tay và hai chân... chúng ta cùng chơi cưỡi ngựa nha!”

Mạc Đình Cảnh: “...”, tôi thề, lần sau có c.h.ế.t cũng không để em đụng đến một giọt rượu nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.