“Bối Mạt, em đợi đấy. Ông đây không tin không “ăn thịt” được em!”
Mạc Đình Cảnh vừa dứt lời, Bối Mạt đã bị dọa sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn. Cô run rẩy ngồi phịch xuống đất.
Tiếng động tuy nhỏ nhưng không thể thoát khỏi thính lực tuyệt vời của Mạc Đình Cảnh. Hắn quay đầu, dùng ánh mắt như xiềng xích khóa chặt “con mồi” trước mặt.
Nhận ra người nghe lén là bảo bối nhỏ bản thân thầm thương trộm nhớ, hắn khẽ cười một tiếng, sải những bước dài thu hẹp khoảng cách với Bối Mạt.
Ực! Bối Mạt nén không nổi hoảng sợ trong lòng, từng chút nhích người về phía sau, miệng nhỏ âm thầm nuốt nước bọt.
Trông thấy dáng vẻ sợ sệt của Bối Mạt, ai đó nhịn không được mà nổi hứng trêu chọc:
“Em chạy cái gì? Sợ tôi “ăn” em hả?”
Bối Mạt: phải hay không, chẳng phải chú rõ nhất hay sao?
Suy nghĩ bạo gan như vậy, Bối Mạt tất nhiên không dám nói ra. Cô sợ bản thân sẽ vô tình chọc trúng chỗ ngứa của Mạc Đình Cảnh.
Mắt thấy hắn sắp thành công tiếp cận, Bối Mạt hoảng hốt, lắp bắp kinh hãi: “Chú... chú bỏ con dao xuống đã. Bình, bĩnh tĩnh!”
Mạc Đình Cảnh giống như trở thành người khiếm thính, mặc kệ lời nói của Bối Mạt, hắn đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống. Khuôn mặt điển trai rất nhanh phóng đại trước mắt khiến Bối Mạt giật nảy một cái.
Mạc Đình Cảnh bật cười đầy thích thú, quơ quơ con dao dính đầy m.á.u trước mặt Bối Mạt khiến cô sợ đến tái xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475926/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.