“À, cô đừng quá lo lắng. Thiếu gia đây là...”
“... Sung sướng đến ngất.”
Bối Mạt đứng chôn chân tại chỗ nửa ngày trời nhưng vẫn chẳng hiểu mô tê gì. Điều duy nhất hiện lên trong đầu cô lúc này chính là: Mạc Đình Cảnh bệnh tình trở nặng rồi!
Chẳng phải hôn là được rồi sao?
Vì cái gì đột nhiên phản khoa học thế này?
Càng suy nghĩ, Bối Mạt càng cảm thấy đây không phải vấn đề bản thân có thể tự mình giải quyết được. Cuối cùng, cô đành nhờ đến sự giúp đỡ của bác sĩ.
“Bác… bác sĩ… có phải tôi làm sai chỗ nào không?”
Bác sĩ lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ, vỗ vỗ vai Bối Mạt, điềm đạm lên tiếng.
“Không có gì.”
“Theo chuẩn đoán sơ bộ của tôi, rất có thể là do thuốc quá tốt nên sinh ra tác dụng phụ thôi. Ngày mai thiếu gia sẽ tỉnh lại.”
“Cô có thể về phòng rồi.”
Nghe được lời đảm bảo của bác sĩ, hai mắt Bối Mạt đột nhiên sáng rực. Cô rối rít cảm ơn bác sĩ, sau đó lập tức chạy khỏi phòng. Vị bác sĩ nhìn theo bóng lưng cô rồi lại nhìn Mạc Đình Cảnh đang “yên giấc ngàn thu” trên giường, thở dài ngao ngán.
Một giây sau đó, bác sĩ không chút do dự mà lật chăn, đạp thanh niên nào đó từ trên giường rớt xuống đất. Chẳng biết ngã thế nào, Mạc Đình Cảnh thành công hôn sàn nhà.
“Mẹ kiếp!” Hắn lập tức rợn người, ngồi bật dậy. Sau đó lập tức điên cuồng chùi miệng.
Khóe mắt Mạc Đình Cảnh giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-em-quen-loi-ve/3475924/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.