Buổi tối hôm đó nhóm người quẩy rất vui vẻ, sau khi kết thúc thì những người còn tỉnh táo cũng không còn nhiều, tất cả đều nghiêng ngả. May là ghế sô pha phòng riêng khá rộng, bất tỉnh nhân sự cái là nhảy lên đó ngủ luôn.
Lương Tiêu chỉ nghỉ ngơi thêm một tiếng nữa rồi lại bắt đầu làm việc. Đột nhiên Lộ Trạch ý thức được trước kia cậu đã quá yên tâm về Lương Tiêu, chỉ cần Lương Tiêu gọi cậu một tiếng cục cưng thì anh nói gì cậu cũng tin. Ai biết được lúc trước có phải anh cũng bị người trong quán bar chuốc rượu rồi nôn hết ra xong mới đến gặp cậu hay không.
Mặc dù Lương Tiêu kiên quyết phủ nhận nhưng Lộ Trạch cũng không tin tưởng hoàn toàn, cho nên cậu quyết định ngày nghỉ sẽ đến đây làm cùng anh, nếu không sẽ rất lãng phí căn phòng có dấu vân tay Giang Hoành làm cho anh.
“Mày còn chưa đi à?” Tưởng Nghĩa Kiệt hỏi, “Chờ Lương Tiêu rồi về cùng luôn à?”
“Ừm, tao lo cho anh ấy,” Lộ Trạch nói, “Mày định đưa người về à?”
Tưởng Nghĩa Kiệt liếc liếc mắt nhìn Thẩm Đường không còn biết gì đang tựa lên vai cậu ta, tức giận nói: “Mẹ nó tao đang muốn ném anh ta đi cho rồi đây này.”
Lộ Trạch cười cười, “Thôi đừng, ít làm mấy việc đó đi, đừng kiếm thêm việc cho bạn trai tao.”
Tưởng Nghĩa Kiệt trừng mắt nhìn cậu, “Đệt, hiện tại tao đã không còn hứng thú gì với mày nữa, nhưng mày cũng không cần gấp gáp bắt tao yêu đương thế đâu!”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Sao mày lại nói thế, tao là kiểu người đó sao? Mày không nhận ra mày cũng có cái gì đó khác lạ với Thẩm Đường à Kiệt?”
Tưởng Nghĩa Kiệt im lặng một lát, sau đó mạnh miệng nói: “Không phát hiện.”
Lộ Trạch đột nhiên cười, Tưởng Nghĩa Kiệt không nói gì chỉ nhìn cậu, “Trước kia sao không phát hiện mày khùng như vậy nhỉ.”
Lộ Trạch xoa xoa gương mặt mình, cảm thán nói: “Mẹ nó mày với Lương Tiêu lúc trước giống nhau y đúc vậy, có muốn trao đổi với anh ấy tí không?”
“Cái gì?” Tưởng Nghĩa Kiệt không hiểu gì.
Lộ Trạch đứng lên, kéo dài câu nói, “Con vịt chết, cũng vẫn cứng miệng đó——”
“** má!”
–
Tất cả ngày nghỉ, Lộ Trạch đều ngâm mình trong quán bar, thậm chí còn làm quen được hết mấy nhân viên phục vụ hay chủ quản, còn kết bạn wechat với họ nữa.
Hôm nay lúc ăn cơm tối, Lương Tiêu bất đắc dĩ nói: “Cục cưng, không phải em đến giám sát anh làm việc à? Sao em lại chơi vui vậy chứ?”
“Ghen à?” Lộ Trạch cười hỏi.
Lương Tiêu chậc một tiếng, “Không được sao?”
“Hầy, đây không phải là em đang làm quen với đồng nghiệp của anh để sau này còn tiện hỏi thăm tình hình của anh sao. Đến lúc đó anh đừng có mơ lừa được em.”
“Thật sự không lừa em.” Lương Tiêu nghiêm túc nói.
Lộ Trạch nhìn anh một lúc. Khuôn mặt này của Lương Tiêu, ánh mắt ngay thắng nhìn vào chằm chằm cậu giống như có vĩnh viễn ma lực khiến cậu tin tưởng.
Cậu duỗi hai tay ra bưng lấy gương mặt Lương Tiêu vuốt ve, “Anh Tiêu, em cảm thấy anh nói như vậy với em như vậy, cho dù nếu có ngày anh ngoại tình rồi lừa em thì chắc chắn em cũng sẽ không nghi ngờ.”
Lương Tiêu sửng sốt một hồi, sau đó cau mày hỏi: “Em đang khen hay mắng anh vậy?”
Lộ Trạch cũng cười, “Khen anh đó.”
Nét mặt Lương Tiêu vô cùng nghiêm túc nói: “Anh sẽ không ngoại tình.”
“Em biết,” Lộ Trạch lập tức nói, “Em chỉ đang so sánh thôi.”
Cậu cúi đầu ăn mấy miếng cơm, Lương Tiêu ngồi đối diện vẫn đang nói: “Lộ Trạch, anh thật sự sẽ không ngoại tình, em tin anh đi “
Lộ Trạch nghe được tên đầy đủ của mình có hơi sửng sốt. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu vòng qua cái bàn đi đến bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn cậu nói: “Anh biết công việc hiện tại của anh không tốt lắm, hút thuốc, uống rượu, tùy tiện làm loạn, trong quán bar có rất nhiều người như vậy… Nhưng anh vẫn cố gắng tránh xa, tới tận bây giờ anh cũng không hút thuốc, rượu có thể không uống thì sẽ không uống, tùy tiện làm loạn càng chưa từng có, về sau cũng tuyệt đối không thể nào có.”
Lộ Trạch nhìn vào mắt Lương Tiêu, Lương Tiêu cúi người xuống bưng lấy mặt cậu nói: “Anh thật sự rất yêu em, rất yêu, em… tin tưởng anh có được không?”
Lương Tiêu đã không nhớ rõ trước kia mình làm thế nào để tán gẫu với nhiều khách hàng một lúc nhưng mỗi lần nói chuyện với Lộ Trạch anh đều cảm thấy miệng lưỡi vụng về, vốn từ rất thiếu thốn.
Anh cau mày sốt ruột thay bản thân, “Cục cưng, không phải em biết phép thuật sao? Em trực tiếp xem trái tim của anh được không?”
Lương Tiêu kéo tay Lộ Trạch đặt lên trên ngực trái của mình, gần như thành kính nói: “Nó vô cùng yêu em, chỉ yêu một mình em.”
Cuối cùng Lộ Trạch cũng lấy lại tinh thần, cậu đứng lên, trong mắt đã ngấn lệ, “Em có lúc nào không tin anh chứ? Em làm thân với đồng nghiệp của anh là sợ anh uống nhiều quá cơ thể mệt mỏi không thoải mái cũng không nói cho em biết, chỉ một mình chịu đựng, còn cái gì mà ngoại tình làm loạn gì đó em đều không nghĩ tới.”
Lương Tiêu không lên tiếng, Lộ Trạch hôn lên mặt anh một cái, âm thanh nghẹn ngào, “Anh có ngốc không vậy Lương Tiêu.”
Cả người Lương Tiêu đều luống cuống, vội vàng đưa tay lên lau nước mắt cho Lộ Trạch, ngay cả hốc mắt của anh cũng phiếm đỏ, “Anh sai rồi, xin lỗi, cục cưng, bé cưng à, em đừng khóc.”
Nghe anh nói như vậy Lộ Trạch càng khóc dữ dội hơn, cậu cũng đưa tay tự lau nước mắt, thở dài nói: “Cái này em giống mẹ, không có cách nào khác, đau lòng quá thì chỉ muốn khóc.”
Lộ Trạch cúi đầu để ổn định lại cảm xúc, sau một hồi cậu mới ngẩng đầu khịt khịt mũi, đôi mắt vẫn ửng đỏ nhìn Lương Tiêu, “Lương Tiêu, anh có tin em không, em có thể khiến anh một đời này chỉ yêu một người.”
Lương Tiêu khàn giọng nói, “Anh tin.”
Lộ Trạch lại kéo anh vào trong lòng mình, xoa xoa phía sau đầu anh, “Thật sự thật sự từ trước tới nay em chưa một lần nghi ngờ anh. Ngay cả Giang Hoành nhiều tiền đẹp trai coi trọng anh, em mà nghi ngờ thì đã nghi từ sớm rồi, còn tên họ Tần đáng ghét kia nữa, không chỉ ngốc mà còn mù…”
Lương Tiêu nở nụ cười, lại hôn một cái lên xương quai xanh của cậu, Lộ Trạch đẩy anh ra nói: “Vừa nãy ăn xong vẫn chưa lau miệng phải không.”
Lương Tiêu ngẩn người, “Vãi… Vừa nãy em còn hôn anh, em cũng chưa lau miệng còn gì.”
Lộ Trạch cười không ngừng, “Vậy sao, ngại quá, để em xem xem, vết hôn trên mặt cũng không dính dầu….”
Điện thoại Lương Tiêu đặt trên bàn vang lên, anh vội nghe máy, “Alo… Vâng, em sẽ qua đó ngay.”
Lộ Trạch nghe được vài câu, “Giang Hoành về rồi à?”
Lương Tiêu gật gật đầu, rút khăn tay ra rồi nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cậu, “Không được khóc nha cục cưng, anh phải đến văn phòng Giang Hoành một chuyến, chắc không về ngay được, em cứ ăn trước đi, không cần đợi anh đâu.”
“Không thể ăn cơm xong rồi đi sao?”
Lương Tiêu nở nụ cười một chút, “Không sao, em cũng đừng ăn no quá, có khi buổi tối còn có bữa khuya.”
“Đi đi.”
Lương Tiêu mới vừa đi tới cửa, Lộ Trạch gọi anh lại nói: “Ai, anh đợi chút đã, lau miệng đi.”
Lương Tiêu cúi đầu nhìn khăn tay Lộ Trạch vừa lau nước mắt, trực tiếp lấy nó lau miệng, “Được rồi.”
“Vãi…”
–
Lương Tiêu ở văn phòng Giang Hoành hơn một tiếng, khi về đã thấy Lộ Trạch nằm trên sô pha tay chân dang ra tư thế chữ đại, vừa nhìn thấy anh cậu liền bật người ngồi dậy, “Nhanh như vậy?”
Lương Tiêu đặc biệt thích cảm giác bạn trai anh vừa thấy anh đã sáng mắt lên. Anh cúi người hôn lên mặt Lộ Trạch một cái, “Giang Hoành nói muốn mời chúng ta đi ăn cơm.”
“Giang Hoành? Mời hai ta? Ăn cơm?” Lộ Trạch kinh ngạc.
Lương Tiêu nở nụ cười một chút, gật gật đầu, “Đúng, Giang Hoành, mời hai ta, ăn cơm.”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Anh ta đang muốn biểu dương anh hay muốn tính sổ vậy?”
“Đều không phải,” Lương Tiêu nói, “Anh ấy nói chỉ là một bữa thôi, tiện muốn làm quen với em.”
Lộ Trạch cười nhún nhún trên sô pha, “Đi thôi, vừa hay ban nãy em cũng chưa ăn no, vẫn còn để bụng.”
“Có gì muốn ăn không?” Lương Tiêu hỏi, “Giang Hoành nói chúng ta chọn chỗ ăn.”
“Hai ta chọn?” Lộ Trạch nhướn mày, “Nơi chúng ta chọn anh ta có vừa mắt không đây?”
“Có thể, con người anh ấy không để gì mấy cái đó đâu.”
“Ồ ——” Lộ Trạch kéo dài âm thanh, “Anh hiểu anh ta quá nhỉ.”
Lương Tiêu nhìn cậu, “Chỉ hiểu một chút những mặt ngoài thôi, sao có thể so với việc em hiểu Tưởng Nghĩa Kiệt sâuuuuu——đậm như vậy chứ.”
“Vãi,” Lộ Trạch nâng tay đặt lên vai anh rồi cười, “Làm tổn thương lẫn nhau sao…”
“Em làm tổn thương anh trước mà.” Lương Tiêu nói.
Hai người bọn họ mới vừa đóng cửa đã phát hiện Giang Hoành đã đứng đợi cách đó không xa. Lộ Trạch buông tay xuống, sau đó cười cười với anh ta, “Anh Hoành, lúc trước chúng ta có gặp nhau một lần, không biết anh còn nhớ hay không…”
Giang Hoành cũng gật đầu, “Nhớ rõ, ở cửa Vương Quốc.”
Lộ Trạch thật sự kinh ngạc, không ngờ người như Giang Hoành lại có thể nhớ rõ mấy việc nhỏ như vậy.
Giang Hoành thản nhiên cười cười, “Lúc chưa vẫn chưa có cơ hội làm quen, đi thôi, hôm nay tôi mời, địa điểm hai người chọn.”
Lộ Trạch dùng cánh tay huých huých Lương Tiêu, hạ giọng nói: “Anh chọn địa điểm đi, em không biết anh Hoành thích ăn gì…”
Lương Tiêu cũng thấp giọng nói, “Anh cũng không biết…”
Hai người bọn họ đi theo Giang Hoành lên xe, lần này Giang Hoành không tự mình lái xe, anh ta ngồi ghế phó lái, Lương Tiêu với Lộ Trạch ngồi ở sau.
“Đi đâu ăn?” Giang Hoành hỏi.
“Hay anh chọn đi.” Lương Tiêu nói.
Giang Hoành chẹp miệng, “Vậy thịt nướng đi, hai cậu còn trẻ chắc cũng thích ăn nhỉ?”
“Thích ăn,” Lộ Trạch nói, “Anh Hoành cũng vẫn trẻ mà.”
“Bớt vài tuổi nữa mới được, không còn trẻ nữa rồi.” Giang Hoành nói, “Ăn gì tôi đã chọn rồi, quán ăn hai người chọn đi, quán thịt nướng tôi biết đều không có không khí lắm.”
Lúc này Lộ Trạch cũng không khách khí nữa, cậu nói địa chỉ quán thịt nướng cậu hay ăn cho tài xế.
Trên đường không ai nói chuyện, Giang Hoành chắc cũng mệt nên nhắm mắt nghỉ ngơi, có thể nhìn ra là anh ta không hề coi Lương Tiêu là người ngoài.
Điện thoại của Lộ Trạch vang lên, cậu để về chế độ im lặng, cúi đầu nhìn vào điện thoại mấy lần, trên đó đang nói về đại hội thể dục thể thao hai ngày nữa.
Cậu trả lời ngắn gọn mấy câu rồi cất điện thoại đi, quay đầu nhìn về phía Lương Tiêu, Lương Tiêu lập tức nghiêng lỗ tai tới.
Lộ Trạch rất nhỏ tiếng nói: “Mấy ngày nữa trường bọn em có đại hội thể dục thể thao, chắc lúc đó em sẽ tham gia mấy hạng mục, anh có thể đến xem không?”
“Có thể,” Lương Tiêu lập tức nói, “Xin phép cũng phải xem.”
Lộ Trạch cười nhẹ, chỉ chỉ vào hàng ghế phía trước, càng nhỏ giọng nói: “Ông chủ ngay ở trên đó.”
Lương Tiêu cũng nhỏ giọng giống cậu, “Bạn trai quan trọng hơn.”
Tới quán thịt nướng, Lộ Trạch để ý Giang Hoành, vốn định chọn ăn trong phòng riêng, Giang Hoành lại nói: “Ăn bên ngoài này đi, náo nhiệt.”
Vì thế bọn họ chọn một bàn cạnh góc tường rồi ngồi xuống, đồ ăn đều là Lộ Trạch gọi, Lương Tiêu với Giang Hoành cũng không gọi thêm gì, Lộ Trạch hỏi: “Có muốn uống chút bia lạnh không?”
“Được.” Giang Hoành nói.
Trên bàn ăn thì sẽ rất dễ dàng để nói chuyện, Lương Tiêu hầu như không nói gì, chỉ có Lộ Trạch với Giang Hoành nói chuyện với nhau, hơn nữa còn rất tùy ý, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó.
“Tần Thịnh này hai cậu không cần lo lắng,” Giang Hoành chủ động nói, “Chuyện này là tôi xử lý không tốt, sau này anh ta sẽ không tới quán bar nữa.”
“Vậy là tốt rồi,” Lộ Trạch nói, “Thiếu chút nữa là em chọc tức chết tên đáng ghét đó rồi…”
Nói xong cậu ngẩng đầu nhìn nhìn Giang Hoành một chút, biểu tình của Giang Hoành không thay đổi, “Cứ mắng đi, anh ta không có liên quan gì tới tôi cả.”
Lộ Trạch nở nụ cười, “Không nhắc tới anh ta nữa.”
“Thịt được rồi,” Lương Tiêu nói, “Hai người đừng mải nói nữa, ăn thịt.”
Lộ Trạch vùi đầu ăn mấy miếng thịt, lại nhìn nhìn vào bát Lương Tiêu, “Anh cũng đừng mải nướng nữa, ăn đi, thịt ở đây thơm lắm.”
Lương Tiêu thấy Lộ Trạch như vậy, anh ghé sát vào tai cậu nói nhỏ, “Cục cưng, em đừng quên chúng ta vừa ăn rồi đấy, kiềm chế chút đi.”
“Vãi,” Lộ Trạch sờ sờ bụng, “Tí nữa thì em quên mất.”
Giang Hoành uống hai ngụm bia, im lặng nhìn hai người đối diện đang thì thầm to nhỏ không coi ai ra gì.
Ở trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt, ăn mấy miếng thịt nướng đủ loại gia vị cùng với một cốc bia, đây giống như chuyện của kiếp trước đối với anh ta vậy.
Nhìn thấy Lương Tiêu với Lộ Trạch ở đối diện, thật giống như nhìn thấy chính mình năm đó.
“Anh Hoành? Anh Hoành?”
Lộ Trạch kêu tên Giang Hoành hai lần anh ta mới hoàn hồn lại, “Hử?”
“Có phải anh mệt quá không?” Lộ Trạch hỏi.
“Không có,” Giang Hoành cười một chút, không giống nụ cười hờ hững bình thường, nó khiến cho người khác có cảm giác lạnh lẽo, “Đột nhiên nghĩ tới một ít chuyện không vui thôi.”
Lộ Trạch lại rót đầy cốc bia cho anh ta, “Nếu không vui vậy đừng nghĩ đến nữa, nào, chúng ta cạn ly.”
Lương Tiêu cũng nâng cốc cốc bia lên, ba người cụng ly, Lộ Trạch nói: “Chúc anh Hoành kinh doanh thịnh vượng, chúc bạn trai em sự nghiệp thành công.”
Lương Tiêu quay đầu nhìn thấy cậu, Lộ Trạch nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì hả?”
“Còn em thì sao?” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch cười nói: “Của anh chính là của em.”
Lương Tiêu cười cười, vẫn kiên trì nói một cái, “Chúc bạn trai anh mỗi ngày đều vui vẻ.”
Giang Hoành ngửa đầu uống hết cốc bia, sau đó đặt cốc xuống mới nói: “Có phải hai cậu hơi quá đáng không? Nghĩ muốn sự nghiệp thành công còn phải gây tội ông chủ là tôi đây sao?”
Lộ Trạch cũng thoải mái hơn với anh ta, cậu trêu chọc nói: “Anh Hoành anh có chuyện tình cảm gì muốn chia sẻ không, tự anh chọn im lặng đó nha, không thể trách bọn em show ân ái được.”
Giang Hoành cũng cười, “Tôi thì làm gì có ai yêu mà chia sẻ.”
“Chỉ cần anh muốn, chắc chắn sẽ rất nhiều người xếp hàng chờ, ví dụ như tên họ Tần kia…”
Lộ Trạch suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra tên của tên đó là gì, Giang Hoành lạnh nhạt nói: “Nếu đều là những người như Tần Thịnh thì tôi nguyện ý sống cô độc cả đời.”
Lộ Trạch thở dài một hơi, “Có thể bị anh chán ghét như vậy, anh ta cũng thật là thất bại.”
“Đúng rồi, mấy ngày nữa cho bạn trai cậu nghỉ đó,” Giang Hoành nhìn về phía Lương Tiêu, “Hơn một tháng qua đều không được nghỉ ngơi, vất vả rồi.”
“Không vất vả,” Lương Tiêu nở nụ cười, “Tiền lương cao là được.”
“Vất vả,” Lộ Trạch vỗ lên đùi anh một cái, “Lương nhiều hay ít đều vất vả, gầy mất mấy cân đó, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể làm tiếp.”
Lương Tiêu cũng lập tức sửa lại, “Ừm, đúng là vất vả thật, cần phải nghỉ ngơi.”
Giang Hoành bị hai người bọn họ chọc cười, “Lộ Trạch, cậu học cái gì vậy, tốt nghiệp xong cũng đến làm cho tôi đi, thế nào?”
Lộ Trạch hơi sửng sốt, “Em học tiếng Anh, đến chỗ anh thì có thể làm gì? Phiên dịch sao?”
“Học tiếng Anh à? Cũng không dễ làm thật,” Giang Hoành nói, “Hay là cậu trực tiếp theo tôi đi.”
“Sao cơ?” Lộ Trạch cùng Lương Tiêu đồng thời nói.
Không đợi Giang Hoành nói chuyện, Lộ Trạch liền cười từ chối nói: “Bọn em không thể cùng làm cho một người được, đến lúc đó nhỡ phạm phải sai lầm thì sẽ không tránh khỏi liên quan tới nhau.”
Giang Hoành nhìn cậu vài giây, “Tôi thấy cậu còn thích hợp làm quản lý hơn Lương Tiêu.”
Lộ Trạch lắc đầu, “Em không được đâu, em không có phong phạm như anh ấy, đúng không quản lý Lương?”
“Đúng,” Lương Tiêu rất phối hợp nói, “Trẻ quá không được, phải già hơn chút.”
Giang Hoành cười cười. Ở trước mặt Lộ Trạch, Lương Tiêu giống như một người anh ta không quen biết, đã không còn trầm ổn thành thục như trước, chỉ có sự chân thành pha chút ngây thơ.
Cho dù căn bản anh ta không tin, nhưng trong lòng vẫn phá lệ chân thành chúc phúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]