Lương Tiêu cầm nhiệt kế nhìn một lúc, không nhìn rõ.
Lộ Trạch cầm rồi hướng đến chỗ bóng đèn nhìn nhìn, giọng điệu nghiêm túc nói: “37 độ 5, bị sốt rồi.”
“Nhiệt độ như vậy cũng không tính….”
Lộ Trạch liếc mắt trừng một cái, Lương Tiêu ngậm miệng, nghiêng đầu gối đầu lên cánh tay, nhìn vô cùng đáng thương.
Lộ Trạch đau lòng xoa xoa sau gáy anh, “Lên giường em nằm đi, ngồi đây không thoải mái.”
“Hai người kia sẽ về ngay đó,” Lúc Lương Tiêu nói chuyện cảm giác nhẹ bay bay, “Anh nằm ở đây không hay lắm.”
“Hai bọn nó không để ý đâu,” Lộ Trạch nói, “Hơn nữa anh còn đang bệnh.”
Lương Tiêu không lên tiếng, nhưng nhìn có vẻ anh vẫn không đồng ý lắm.
Lộ Trạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Bỏ đi, giường ký túc xá của em nhỏ ngủ cũng không thoải mái, em đưa anh về.”
Lương Tiêu không muốn để Lộ Trạch đưa về, sợ ảnh hưởng đến buổi thi ngày mai của cậu.
Nhưng Lương Tiêu cũng lại rất muốn để Lộ Trạch đưa về, bởi vì lúc bị bệnh anh hi vọng có bạn trai ở cạnh.
Rõ ràng chuyện phát sốt thế này trước kia anh không thèm để ý, nhưng bây giờ có Lộ Trạch ở đây, anh lại cảm thấy hình như bệnh của mình cũng có hơi nặng.
Thấy Lương Tiêu vẫn không nói chuyện, Lộ Trạch có chút tức giận, “Ý gì đó? Anh muốn tự về sao?”
“Không….” Lương Tiêu nói, “Ngày mai mấy giờ em thi?”
“Buổi chiều ba giờ, không ảnh hưởng đâu.” Lộ Trạch nói.
Lương Tiêu nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-dam/3536390/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.