Buổi sáng Lộ Trạch vừa tỉnh ngủ đã bật người dậy rồi ngồi ngơ ra một lúc ở trên giường, cảm giác tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đều không quá chân thực, giống như cậu đang mơ vậy.
Mao Hâm ở phía dưới ngửa đầu lên nhìn cậu, “Trạch, mày đang nghĩ cái gì vậy, sắp muộn rồi đó.”
“Ngồi thiền hay gì.” Tôn Trác Vũ nói.
Lộ Trạch nhảy xuống giường đi rửa mặt rồi nhắn một tin cho Lương Tiêu: [Anh Tiêu ơi chào buổi sáng, anh dậy chưa?]
Lương Tiêu: [Dậy rồi, đang ăn sáng đây, có sữa đậu nành và bánh quẩy]
Lộ Trạch cười. Khi hai người đã ở bên nhau đúng là không giống trước kia mà, không phải kiểu cậu hỏi gì anh chỉ trả lời có vậy nữa: [Vậy lát nữa em cũng ăn bánh quẩy]
Lương Tiêu: [Có đủ thời gian không?]
Lộ Trạch liếc mắt nhìn thời gian, vội vàng nhắn lại: [Có, bây giờ em đi luôn]
Lương Tiêu: [Sẽ không bị tiêu chảy tiếp chứ]
Lộ Trạch: [Không đâu]
Tôn Trác Vũ khoác vai Lộ Trạch từ phía sau, “Đi mau đi mau, đừng cười ngây ngốc nữa, tí nữa lại không kịp ăn sáng bây giờ.”
“Đi đi đi.” Lộ Trạch nói.
Cậu cầm balo lên đeo lên vai, vừa đi ra ngoài vừa gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Lương Tiêu: [Lát nữa anh đinh làm gì?]
Lương Tiêu cũng đổi sáng nhắn bằng giọng nói: [Đi tìm việc làm]
Chỉ bốn chữ đơn giản như vậy thôi nhưng Lộ Trạch nghe tận ba lần, Mao Hâm ở bên cạnh không nhịn nổi nữa, “Thằng Trạch này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-dam/3536380/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.