Lương Tiêu trực tiếp bị Lộ Trạch đẩy ra khỏi nhà bếp. Cánh cửa nhà bếp vốn cũng không bền lắm bị Lộ Trạch đóng cái sầm lại, xém chút nữa đã hy sinh anh dũng.
Một lát sau, Lộ Trạch bưng hai bát mỳ đi ra, sắc mặt cũng đã khôi phục lại bình thường.
Lương Tiêu đi đến đỡ giúp cậu, “Không có bàn ăn, bình thường tôi đều ăn luôn ở bàn trà.”
Hai người bê bát mỳ đến bàn trà, Lương Tiêu hỏi: “Cậu ngồi sô pha hay ngồi ghế nhỏ?”
“Có gì khác nhau sao?”
“Sô pha có hơi cao, ghế nhỏ thì thấp hơn chút, cậu ngồi ghế nhỏ đi.”
Lương Tiêu lấy một cái ghế nhựa nhỏ cạnh sô pha ra, sau khi Lộ Trạch ngồi xuống thì vô cùng đắc ý hất cằm lên nói “Nếm thử đi, hôm nay hẳn là còn phát huy tốt hơn bình thường đấy.”
“Ngửi rất thơm.” Lương Tiêu nói.
Bọn họ cố gắng khôi phục bầu không khí trở lại bình thường.
Mỳ rất nóng, Lương Tiêu gắp một miếng lên thổi thổi, Lộ Trạch cũng làm gống anh.
“Trưa nay mấy giờ anh đi làm?” Lộ Trạch hỏi.
“Có hẹn với khách hàng lúc 11h.”
“Ăn cơm trưa à?”
“Ừm, còn đi dạo phố với xem phim gì đó nữa.”
Lương Tiêu đưa mỳ vào miệng. Từ lần trước Lộ Trạch ăn mỳ bò với anh, cậu đã phát hiện ra Lương Tiêu có một thói quen, ăn một gắp mỳ sẽ không bao giờ cắn đứt, nhất định phải ăn hết.
Cậu cười cười, Lương Tiêu không rõ cậu cười gì nên liếc nhìn cậu, “Ngon lắm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-dam/2563835/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.