Mấy ngày sau Lộ Trạch cũng không trùng hợp gặp Hàn Tĩnh như vậy nữa, sau khi hết bệnh thì Lương Tiêu cũng rất bận rộn, hai người bọn họ đều không gặp mặt, trải qua cuộc sống chó độc thân yên bình.
Buổi tối lúc ăn cơm Mao Hâm hỏi cậu, “ủa Trạch, sao không thấy bạn trai mày tới tìm mày vậy?”
Bởi vì anh ấy đang làm bạn trai cho người khác rồi.
Lộ Trạch thầm trả lời trong lòng, sau đó lại cười, “Anh ấy bận lắm, năm bốn rồi, còn công việc nữa.”
“Mày không bận mà, cũng không thấy mày nói chuyện với anh ấy.” Mao Hâm nói.
Lộ Trạch chẹp miệng, tìm anh ấy để nói chuyện là phải trả tiền đó.
“Anh ấy bận, tao có nhắn tin cho anh ấy thì anh ấy cũng không nhắn lại được, thế thì tao nói được gì nữa.”
“Cũng đúng….” Mao Hâm thở dài, nhìn có vẻ không vui lắm.
Lộ Trạch cười nói: “Mày thở dài cái gì đấy.”
“Tao không thích con gái, cũng không thích con trai, Trạch, mày nói xem có phải tao là vô tính không?”
Lộ Trạch cạn lời, “Nếu mày lấy cái niềm vui khi đi xem náo nhiệt của mày để đi tìm đối tượng thì sớm đã có rồi, chứ không phải không có ma nào thế này đâu.”
Mao Hâm nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Bỏ đi, yêu đương không vui bằng đi hóng chuyện.”
Cậu ta vừa dứt lời, Lộ Trạch đã hất hất cằm lên, “Trò vui đến rồi kìa”
Mao Hâm quay đầu nhìn thử. Cách đó không xa Tưởng Nghĩa Kiệt đang đứng đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-dam/2563825/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.