Tử Nguyệt và con trai Tử Hạo về sống với Vũ Nghiêm như đã hứa, trở về nơi chốn cũ, bỗng cô có cảm giác bồi hồi khó tả.
Lần này trở lại, hạnh phúc hay khổ đau cô cũng không biết nữa...
"Vũ Nghiêm anh còn chưa nói với em, anh bệnh như thế nào đó." Cô quan tâm vấn đề này vô cùng, có cảm giác như hắn đang muốn giấu cô.
Nghe cô hỏi tới bệnh tình, hắn nhảy số ngay, sớm đã bàn xong với Từ Khiêm rồi, hắn nói:
"Thật ra cũng không nghiêm trong lắm, anh bị viêm dạ dày, cần thời gian để điều trị."
Bệnh viêm dạ dày nói không nguy hiểm nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Tử Nguyệt hồi tưởng lại ngày hôm đó, một cơ thể to lớn sừng sững như núi ngã xuống trước mặt cô. Căn bệnh khiến cho hắn ngã khuỵ cô không nghĩ nó ở mức độ nhẹ.
Nghĩ Vũ Khiêm cố tình "đơn giản hoá" căn bệnh của mình nên Tử Nguyệt liền có thể cảm thông. Cô ôm hắn, vòng thay qua eo gợi cảm của hắn, đôi mắt cô nhìn hắn khẽ chớp, làn mi lây động. Trong con ngươi đen nhanh thể hiện rõ sự quan tâm lo lắng đầy tình cảm, cô nói: "Vũ Nghiêm em và con sẽ ở bên cạnh anh."
Đây là lần hiếm hoi hắn nhìn thấy được cảm xúc thật lòng sâu bên trong con người của Tưởng Nguyệt. Cô sợ hắn có chuyện, sợ hắn không nghĩ thông nên mới cho hắn nhìn thấy.
Vũ Nghiêm có thể cảm nhận rõ ràng đấy là tình cảm thật lòng sâu trong cô.
Hắn xoa tóc cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-chan-buoc-vao-tim-anh/2761194/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.