"Dạ, Tử Nguyệt cũng không có gì nghiêm trọng. Hơi quá sức nên mới sốt nhẹ thôi ạ." Từ Khiêm bình tĩnh đáp.
Anh bị gọi tới vào lúc nửa đêm, còn tưởng có chuyện gì gấp. Bước vào phòng nhìn thấy bộ dạng của Tử Nguyệt thì anh cũng đoán ra tám, chín phần rồi.
Vũ Nghiêm cũng trâu bò quá, hành con gái người ta đến phát sốt.
Nghe Từ Khiêm báo cáo, hắn mới buông thả trạng thái căng thẳng vừa rồi.
"Đại ca anh làm gì cũng vừa phải thôi, nương tay chút."
"Cút được rồi."
Từ Khiêm định há miệng kêu ca mấy câu, bắt gặp ánh mắt tiễn khách của hắn thì rụt lưỡi không dám nói gì thêm. Tính khí của Vũ Nghiêm chưa bao giờ là tốt, chọc hắn giận, anh đương nhiên không có lá gan đó.
Anh bị gọi đến sau khi hết giá trị lợi dụng bị đuổi đi trong đêm, có kêu trời cũng không có nghe, oán đất cũng không thấu!
Tử Nguyệt sốt cả đêm, hắn không ngủ cả đêm để chăm nom cô. Sáng sớm thấy cô tỉnh, vầng trán xinh đẹp mát mẻ trở lại hắn mới yên tâm.
Cô mở đôi mắt mơ màng, dần dà có tiêu cự. Thấy hắn ngồi ở đầu giường, bộ dạng tiều tụy nhìn cô thì Tử Nguyệt mới bừng tỉnh.
Cô vươn tay muốn sờ gương mặt hắn, hiểu ý hắn liền cúi xuống cho cô sờ sờ, ngoan như cún con.
"Sao anh thức sớm thế?" Giọng cô buổi sáng nghe rất đáng yêu.
Hắn dụi dụi gương mặt vào tay cô, giống làm nũng, hắn đáp: "Đêm qua em sốt, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-chan-buoc-vao-tim-anh/2761187/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.