🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trên một ngọn núi vắng vẻ, xung quanh âm u chẳng có chút hơi người. Giữa nơi hoang vu dựng lên một túp liều nho nhỏ. Bên trong thường xuyên phát ra tiếng khóc của trẻ nhỏ, nghe thê lương và thảm thiết.



"Mày lỳ thế hả? Có biết nghe lời không?" Giọng của Vũ Mây văng vẳng vọng vào sâu bên trong núi rừng nghe qua có chút quỷ dị.



Sau khi tất cả mọi người đều bị bắt, Vũ Mây đã một mình ôm bụng bầu bỏ trốn lên núi ẩn nắp. Cô ta sống ẩn dật tại ngọn núi hoang vu này đã năm, sáu năm rồi. Sống giống như loài thú hoang và một đứa trẻ chỉ biết khóc.



Cô ta sinh ra một đứa bé gái, mỗi ngày nhìn thấy nó Vũ Mây giống như nhìn thấy của nợ. Không tiếc lời mắng chửi, còn đánh đập rất dã man.



Xung quanh bốn bề là cây cối, không một móng người. Cho dù cô ta có la hét ầm ĩ cỡ nào cũng không có ai nghe thấy. Cho nên mỗi khi điên loạn lên cô ta thường dùng nhành cây quất mạnh vào người đứa bé. Da thịt nó rớm máu, lâu ngày mưng mủ bốc mùi hôi thối vô cùng.



"Tử Nguyệt sao mày không đi chết đi? Sao mày lại sống trên đời này giống như con chó vậy hả?" Cô ta lại vút roi vào người đứa nhỏ không chút nương tình.



Sau khi sinh con xong, Vũ Mây đặt cho đứa bé tên là Tử Nguyệt. Hằng ngày cô ta đánh đập, mắng chửi nó để trút giận. Cô ta bây giờ chẳng khác nào người đàn bà điên loạn, sơ hở là đánh

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/say-chan-buoc-vao-tim-anh/2761173/chuong-39.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.