Chương trước
Chương sau
Sau khi lực lượng chức năng đã bao vây trước căn phòng, mọi người nhìn nhau rồi gật đầu sẵn sàng. Y Thoa dùng thẻ khóa để mở cửa phòng. Do yêu cầu từ phía cảnh sát nên nhân viên khách sạn tích cực hợp tác, đưa thẻ phòng của Mai Khiếu Cảnh cho lực lượng chức năng để họ thực hiện quá trình vây bắt tội phạm.

Cả đội cảnh sát ập vào trong, tuy nhiên căn phòng lúc này lại yên ắng lạ thường và chẳng thấy bóng dáng của ai cả. Thiếu úy Nhậm Thừa Hân nghiêm giọng nói lớn để kiểm tra tình hình:

- Chúng tôi là cảnh sát, hiện tại chúng tôi đã có đủ bằng chứng khẳng định các người có liên quan đến đường dây buôn bán chất cấm xuyên quốc gia. Đề nghị các người đầu hàng và theo chúng tôi về trụ sở hợp tác điều tra.

Bầu không khí vẫn im phăng phắc, chỉ nghe mỗi tiếng bước chân của những chiến sĩ cảnh sát đang đi rà soát khắp căn phòng. Đại úy Lục Khắc Duy quay sang nói với cô:

- Chẳng lẽ chúng đã rời khỏi đây?



Y Thoa quay lưng mở tủ quần áo, nhìn thấy mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên vẹn, cô lắc đầu:

- Trang phục của bọn chúng vẫn còn ở đây, tôi nghĩ chúng vẫn chưa rời khỏi khách sạn.

Cô vừa nói dứt lời thì một vật thể liền bay xẹt qua ngang mặt cô, âm thanh lớn vang lên, cửa tủ bằng gỗ bị thủng một lỗ do đạm ghim vào. Chỉ một khoảng cách nhỏ thôi thì chắc chắn cô đã bị thương.

Lực lượng chức năng vội quay người, tất cả tập trung nhìn về phía ban công. Hai thân hình cao lớn dần dần ló dạng sau tấm rèm cửa ban công, Mai Khiếu Cảnh và Trịnh Sơn Lâm tiến tới vài bước, trên tay chúng vẫn giữ khư khư khẩu súng đang hướng thẳng về phía cảnh sát.

- Đề nghị các người bỏ súng xuống đầu hàng!

Trung úy Triệu Đông Phương hằn giọng đanh thép khi đối đầu với hai tên tội phạm nguy hiểm. Tuy nhiên bọn chúng vẫn nhất quyết không chấp nhận buông tay chịu trói.

Ban nãy khi đang bị kiểm ra xe hàng, đàn em của những tên trùm đã gửi tin thông báo đến bọn chúng nhằm giúp hai tên đại ca có sự phòng bị và rút lui khi cần thiết. Tuy nhiên bọn chúng chưa kịp tháo chạy khỏi phòng thì đã nghe thấy âm thanh cửa bị mở khóa từ bên ngoài.

Bí bách đường cùng, hai bọn chúng lập tức chạy ra ban công, muốn nương theo tình hình để trèo ban công tẩu thoát. Tuy nhiên khoảng cách giữa ban công phòng trên và dưới quá xa, nếu chúng mạo hiểm nhảy xuống thì khả năng cao sẽ bị thương, cũng chẳng thể chạy được.



Hai tên đứng nép sau vách tường ban công và thống nhất cùng nhau cầm súng đương đầu trực tiếp với phía cảnh sát. Một chiến sĩ cảnh sát tiếp tục cất lời lặp lại câu nói vừa rồi của trung uý Triệu Đông Phương.

- Đề nghị các người bỏ súng xuống và giơ hai tay lên đầu hàng.

Hai tên tội phạm nhìn nhau gật đầu một cái, ngay trước tầm mắt cảnh sát, một cơn mưa đạn ập đến liên hồi. Họ cũng không thể nhẫn nhịn thêm, chỉ còn cách nổ súng chống trả bọn người thà chết không khuất phục.

Cảnh sát liên tục trắng né, tiếng súng đạn vang lên inh ỏi, những khách thuê phòng ở xung quanh nghe thấy âm súng nổ thì khiếp sợ mà lập tức rời phòng, bỏ chạy tán loạn.

Trước sự tấn công điên cuồng của bọn chúng, cảnh sát chỉ có thể chọn cách nhắm bắn hòng chế ngự tội phạm. Hai tên điên loạn cứ nổ súng liên tục, đồng thời lần mò ra phía cửa phòng.

Lực lượng chức năng lo sợ chúng ra được bên ngoài sẽ bắt giữ người vô tội và dùng vũ khí để nguy hiếp họ, buộc cảnh sát phải thả chúng đi. Trung úy Triệu Đông Phương nhanh nhạy vội chạy đến đóng sầm cửa phòng rồi đứng chắn ngay trước cánh cửa.

Tên Mai Khiếu Cảnh hùng hổ lao tới. Hắn chỉa mũi súng về phía cô rồi bóp còi. Sự việc diễn ra quá nhanh, cô chỉ kịp nhắm bắn trong vội vàng, những tiếng “đoàng, đoàng,…” vang lên chói tai, chồng chéo lên nhau ồn ã.

Cô chau mày đưa bàn tay phải ôm lấy vai trái vừa bị viên đạn bắn trúng. Máu tứa ra thấm đỏ cả lòng bàn tay, dù đã mặc áo chống đạn nhưng vẫn không thể bảo vệ bản thân tuyệt đối, nhưng dù sao viên đạn cũng đã bị áo bảo hộ làm giảm tốc độ nên không ghim quá sâu vào cơ thể.

Ngay trước tầm mắt cô, tên Mai Khiếu Cảnh ngã khụy xuống đất rồi ôm lấy một bên chân mà nhăn nhó, rên la. Máu đỏ thấm ướt ống quần, hắn đau đớn chẳng thể đứng dậy nổi vì chân đã bị trúng đạn.

Ngay lúc hắn vừa bấm còi, Đông Phương đã kịp ngắm bắn vào chân hắn để ngăn cản tên tội phạm nguy hiểm tháo chạy. Gieo rắc nỗi kinh hoàng cho những con người vô tội. Cảnh sát vội ập tới còng tay Mai Khiếu Cảnh, trong khi tên Trịnh Sơn Lâm vẫn ngoan cố ra sức phản khảng.

Hắn giơ khẩu súng lên cao, vừa đặt ngón trỏ vào còi súng thì cô đã chạy đến. Y Thoa giữ một chân làm trụ, chân còn lại giơ cao, nhắm vào khẩu súng trên cánh tay hắn rồi đá thật mạnh, một phát ăn ngay.

Vũ khí vụt khỏi tay hắn rồi văng xuống sàn. Cô nén cơn đau, đưa tay đấm mạnh vào bụng kẻ phạm tội. Hắn đau đớn cúi người, nhanh như chớp cô đã khóa chặt hai cánh tay hắn ở phía sau lưng. Đồng đội của cô vội lấy chiếc còng số tám đeo vào tay Trịnh Sơn Lâm, kịp thời ngăn chặn sự phản kháng từ hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.