Để từ chối thảo luận vấn đề một tuần làm một tờ hay hai tờ toán cao cấp, tôi lấy cớ chưa vẽ xong, chuồn ra khỏi phòng ngủ.
Vốn dĩ deadline tuần này đã xong, nhưng để không phải nghe chuyện rớt toán cao cấp, tôi cảm thấy mình có thể thức cả đêm.
Cố Văn Tranh mới công tác về, tôi mà vẽ suốt đêm thì hơi quá, thế nên chưa tới 12 giờ tôi trở lại phòng ngủ.
Tôi vừa bước vào thì thấy Cố Văn Tranh khép laptop lại, sau đó lặng lẽ nhìn tôi, đợi tôi nằm xuống vị trí anh cố ý chừa ra.
Chịu thôi, không biết Cố Văn Tranh có thói xấu gì, không có tôi anh không chịu ngủ.
Anh về trễ tôi ngủ trước không sao, tôi vẽ tranh tới ba giờ sáng anh cũng chờ tôi tới ba giờ sáng, tựa như không có tôi anh không ngủ được vậy.
Tôi thừa nhận cảm giác có người chong đèn chờ mình về ngủ thật khác lạ.
Bởi vậy tôi không bài xích thói dính người của Cố Văn Tranh.
Tôi vừa lên giường tắt đèn nằm xuống, tay chân Cố Văn Tranh như cài hệ thống tự động, lập tức dán chặt lấy tôi.
May mà bây giờ là đông, nếu hè nóng mà quấn như vậy chắc tôi ngủ không được mất.
Tôi còn đang lim dim thì đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên cạnh.
Cố Văn Tranh ngủ rồi.
Tôi đoán chắc là vừa về nhà quá mệt, lại chờ tôi tới tận giờ này.
Trợ lý từng than trong Wechat với tôi rằng để về trước cuối tuần, Cố Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-xuyen-sach-toi-de-luon-cong-chinh/2723224/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.