114
Những suy nghĩ đó chợt loé lên trong tâm trí tôi, tôi chưa kịp thực hành thì Cố Văn Tranh đã tỉnh.
Lông mi run rẩy, anh chậm rãi mở mắt ra, dường như chưa tỉnh hẳn, ánh mắt vẫn còn mê mang.
Tôi chợt có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt quả tang tại trận.
Bàn tay chuẩn bị duỗi ra ngừng lại, tôi vờ không có chuyện gì xảy ra, tự nhiên kéo chăn đắp cho Cố Văn Tranh.
Tôi liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, sau đó dời mắt nhìn Cố Văn Tranh, hỏi: "Sao không ngủ một lát nữa?"
Anh nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, mãi đến khi hai mắt thanh tỉnh hoàn toàn.
Anh không trực tiếp trả lời vấn đề của tôi mà ngồi dậy giơ tay ôm eo tôi.
Hay lắm, mới vừa lấy chăn che lại, hiện giờ lại rơi xuống.
Cố Văn Tranh vùi đầu cọ cổ tôi, hai tay dần siết chặt.
Vài sợi tóc xoã xuống làm tôi phát ngứa, tôi không tâm chúng mà dừng mắt nhìn sống lưng đang căng ra của anh.
Không những anh có làn da trắng mà còn rất dễ để lại dấu vết, bằng chứng là dấu vết tối qua vẫn chưa biến mất.
Tôi không nhìn nữa, đảo mắt nhìn lung tung, cuối cùng di chuyển xuống vòng eo bắt mắt kia.
Đệt.
Bất cẩn cắn trúng lưỡi, tôi thầm chửi trong lòng.
Đây là tiêu chuẩn của thụ chính ở chợ hoa à?
Tôi lại kéo chăn đắp cho Cố Văn Tranh.
Khi anh ngẩng đầu nhìn tôi, tôi lúng túng dời mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-xuyen-sach-toi-de-luon-cong-chinh/2723219/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.